Khi Thành Hoa thức dậy vào buổi sáng, hắn mới phát hiện ra vị trí bên cạnh mình đã trống không.
Ban đầu, hắn còn nghĩ rằng Tào Quân chỉ dậy sớm hơn một chút để vào nhà vệ sinh rửa mặt, nhưng kết quả là bên trong hoàn toàn không có ai.
Cho đến khi gọi vào điện thoại của Tào Quân, hệ thống nhắc nhở rằng máy đã tắt, lúc này Thành Hoa mới ý thức được có điều gì đó không ổn.
Lúc này, cả người hắn đều trong trạng thái hoảng loạn và mơ hồ: 'Tôi vừa xuống dưới tìm rồi, đi tìm khắp các tầng trên dưới nhưng vẫn không thấy anh ấy!'
Tào Quân cứ thế biến mất không dấu vết.
Chín người còn lại đứng trong phòng, mồ hôi đã lấm tấm trên trán Thành Hoa: 'Tối qua tôi ngủ quá say, hoàn toàn không phát hiện ra anh ta biến mất lúc nào. Giờ phải làm sao đây? Anh ta có gặp chuyện gì không?'
Cô em gái song sinh Cố Tinh đứng ở cửa, không dám bước vào. Cô ấy bụm miệng, sắc mặt tái nhợt, trong khi người anh Cố Thần thì trông đầy nặng nề.
Sắc mặt của Chu Á Thanh và Lữ Tương cũng không mấy tốt đẹp, Chu Á Thanh run giọng nói: 'Một người đang yên đang lành sao có thể mất tích được, chắc chắn là có chuyện rồi! Đây nhất định là do quái vật gây ra! Nhưng mà hai người ở cùng một phòng, tại sao quái vật chỉ mang anh ta đi mà không mang cậu theo?'
Thành Hoa cứng đờ: 'Cái... cái này tôi cũng không biết...'
Tống Ngưỡng, Hạ Cảnh, Lục Trần Phi và Vưu Diệp bước vào phòng, chia nhau kiểm tra một lượt nhưng không phát hiện điều gì khác thường đáng chú ý.
Nửa giường của Tào Quân vẫn rất sạch sẽ, còn lưu lại dấu vết nhăn nhúm của một người đã từng nằm ngủ ở đó.
Nhưng một người to lớn như thế, cứ thế mà biến mất như chưa từng tồn tại.
Hạ Cảnh nghiêng đầu hỏi: 'Tối qua mọi người có bật đèn không?'
Thành Hoa sững sờ, vội vàng gật đầu: 'Có bật! Vì chúng tôi nghĩ rằng, dù quái vật có thực sự mò đến vào nửa đêm thì bật đèn lên chúng tôi cũng có thể nhìn rõ tình hình mà đối phó!'
Nói đến đây, Thành Hoa lại càng thêm tự trách: 'Lúc đầu tối qua tôi còn nói chuyện với Tiểu Tào, lúc đó tôi vẫn luôn để ý động tĩnh trong phòng lẫn bên ngoài, cảm thấy mình sẽ không thể nào ngủ được suốt đêm. Thế mà vừa trò chuyện được một lúc, tôi đã ngủ quên mất, còn ngủ thẳng đến sáng! Đều là lỗi của tôi! Nếu tôi có thể giữ tỉnh táo thì tốt rồi!'
'Vậy rốt cuộc tại sao quái vật chỉ mang đi một người?' Lữ Tương nũng nịu nói, 'Chú à, chú thực sự không phát hiện Tiểu Tào bị mang đi sao? Theo lý mà nói, nếu gặp phải quái vật, Tiểu Tào chắc chắn sẽ giãy giụa, động tĩnh lớn như vậy không thể nào không làm chú tỉnh dậy được chứ!'
Câu này cũng có lý, lập tức, vài ánh mắt đầy nghi hoặc dồn về phía Thành Hoa.
Thành Hoa đơ người ra, sau đó tức giận quát lớn: 'Cậu đang nói tôi thấy chết không cứu, cố tình đưa anh ta cho quái vật sao?! Tôi sao có thể làm chuyện như thế với đồng đội của mình? Cậu không có bằng chứng thì đừng nói lung tung!'
Lữ Tương bụm miệng, chớp chớp mắt: 'Ây da, hung dữ với người ta làm gì chứ, người ta chỉ tiện miệng nói thôi mà, đáng sợ ghê á!'
Thành Hoa: 'Cậu-'
Tống Ngưỡng lúc này nhạy bén liếc nhìn Hạ Cảnh một cái. Quả nhiên, từ biểu cảm của thanh niên này, anh thấy được một tia hối hận kiểu 'biết thế tối qua đã bật đèn'. Khóe miệng anh không khỏi co giật.
Anh rốt cuộc là vì sao lại hiểu con quái vật nhỏ này đến thế chứ?
Nhận ra ánh mắt anh, Hạ Cảnh còn nhìn lại với vẻ mặt vô cùng vô tội.
Tống Ngưỡng: '......' Được rồi, biết rồi, cậu không có nghĩ gì hết.
Tống Ngưỡng bất đắc dĩ đứng thẳng người, cũng không tìm kiếm manh mối nữa, đột nhiên hỏi một câu: 'Các người tối qua không thấy thứ gì ngoài cửa sổ sao?'
Mấy người này hình như hoàn toàn không định nhắc đến chuyện nửa đêm qua có quái vật xuất hiện ngoài cửa sổ.
Quả nhiên, nghe xong câu này, những người khác đều sững sờ: 'Cái gì ngoài cửa sổ?'
Ngay cả Lục Trần Phi và Vưu Diệp cũng đưa ánh mắt dò hỏi về phía anh.
Vưu Diệp nói: 'Tối qua tôi thức chờ rất lâu mà không thấy có chuyện gì xảy ra, nên tự mình ngủ luôn. Cậu và Hạ Cảnh gặp phải chuyện gì sao?'
Tống Ngưỡng gật đầu, bình tĩnh nói: 'Tối qua ngoài cửa sổ phòng tôi và Hạ Cảnh xuất hiện một bàn tay trông giống của quái vật, thời gian khoảng hai giờ rưỡi sáng. Đối phương có lẽ đã bò trên tường bên ngoài, sau khi bị chúng tôi phát hiện thì lập tức bỏ chạy.'
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!