Chương 37: (Vô Đề)

Nửa tiếng sau, mười người chơi tập trung tại sảnh khách sạn tầng một, chuẩn bị ăn no trước đã.

Bọn họ ngồi quanh một chiếc bàn tròn, lần đầu tiên trao đổi thông tin.

Chú lớn Thành Hoa tổng kết các manh mối mà mọi người cung cấp, nói: "Vậy là cửa sổ của cả năm phòng chúng ta đều bị hàn chết, cửa sổ ngoài hành lang cũng vậy. Có lẽ toàn bộ khách sạn này chẳng có lấy một cánh cửa sổ nào có thể thông gió."

Gã yêu nam Lữ Tương vắt giọng chanh chua: "Ai chà, thế này đúng là một cái thùng sắt kín mít!"

Thành Hoa khó chịu quay đi, nhưng cũng đồng tình: "Đúng là bịt kín quá mức."

Ngoài ra, trên giường trong cả năm căn phòng đều có mắc màn. Khác biệt duy nhất là trong phòng của Vưu Diệp và Chu Á Thanh, cùng phòng của cặp song sinh, đều là phòng hai giường, vì vậy mỗi phòng có hai chiếc màn.

Trang trí và dịch vụ của khách sạn này trông chẳng khác gì một nơi đạt chuẩn năm sao, nhưng trên thực tế có khách sạn cao cấp nào lại thiết kế như thế này không? Quả thực quá kỳ lạ.

Cô em gái trong cặp song sinh, Cố Tinh, nhỏ giọng nói: "Đạo cụ phòng hộ của chúng ta ở phó bản này không phải đều bị vô hiệu hóa sao? Liệu có phải màn và cửa sổ cũng là để bảo vệ chúng ta khỏi thứ gì đó?"

Đạo cụ phòng hộ bị vô hiệu hóa trong phó bản này

- đây là chuyện họ đã xác nhận với nhau trước khi Hạ Cảnh đăng nhập. Tuy hiếm gặp, nhưng trong các phó bản game đủ loại, tình huống thế này cũng không phải chưa từng xuất hiện.

Trước khi xuống tầng, Hạ Cảnh cũng đã nghe Tống Ngưỡng nói về điều này, vậy nên lúc này cũng không mấy bất ngờ.

Cố Tinh lo lắng liếc nhìn ra ngoài khách sạn.

Màn đêm đã buông xuống, ánh sáng bên ngoài dần tối đi, cảnh rừng rậm càng lúc càng trở nên mờ ảo, khó phân biệt.

Câu nói của cô khiến mọi người đều căng thẳng.

Anh trai cô, Cố Thần, nghe vậy thì nhíu mày: "Nhưng tôi chưa từng thấy phó bản nào dùng màn để phòng quái cả..."

Tên béo Tào Quân vỗ bốp một cái, đập chết con muỗi vừa đậu trên đùi mình, oán giận nói: "Đúng thế! Nói cửa sổ bị hàn chết để phòng quái thì tôi tin, nhưng màn thì ngăn được quái gì? Tôi thấy khách sạn này treo màn đơn giản chỉ vì gần rừng quá, nhiều muỗi thôi!"

Nhiệt độ trong phó bản này rất cao, ít nhất cũng phải ba mươi chín độ. Mà Tào Quân thì béo, ít nhất cũng hơn một trăm cân.

Rõ ràng khách sạn có bật điều hòa, nhưng chỉ ngồi đây một lúc mà trán hắn đã ướt đẫm mồ hôi như dòng suối nhỏ.

Muỗi đánh hơi thấy mùi mồ hôi, bay ùn ùn về phía hắn.

Tào Quân lau mồ hôi, nhăn nhó nói: "Tối nay tôi nhất định phải mắc màn, đốt hương muỗi, không thì khỏi ngủ luôn! Tôi sẽ biến thành túi máu di động cho muỗi mất!"

Thành Hoa nhìn vết muỗi cắn trên chân hắn, gật đầu: "Cũng đúng, cậu nên cẩn thận một chút."

Đến đây, Tống Ngưỡng cũng kịp thời nhắc nhở: "Những thứ kỳ lạ xuất hiện trong phó bản thì tốt nhất nên chú ý. Ít nhất đêm nay, mọi người cứ kéo màn xuống đi."

Mấy người chơi đồng loạt gật đầu, cảm thấy rất hợp lý.

Chỉ có Chu Á Thanh là tỏ ra không mấy bằng lòng.

Yêu nam Lữ Tương vừa ném ánh mắt đưa tình về phía Tống Ngưỡng, vừa nũng nịu nói: "Ai chà, giờ chúng ta cũng chẳng có manh mối gì, cẩn thận vẫn hơn mà. Chị Chu, chị cứ kéo xuống đi, có gì to tát đâu."

Hạ Cảnh nhìn Lữ Tương, sau đó lại nhìn Tống Ngưỡng đầy ẩn ý.

Tống Ngưỡng mặt không cảm xúc, liếc cậu một cái.

Hạ Cảnh quay đầu đi, vẻ mặt bình thản.

Rõ ràng Chu Á Thanh cũng giống Thành Hoa, không thích kiểu đàn ông như Lữ Tương. Vừa nghe hắn nói, lông mày cô gần như nhíu chặt lại.

Cô lạnh giọng nói: "Chức năng tim phổi của tôi không tốt, chỉ ở trong phòng không thông gió thôi đã đủ ngột ngạt rồi, còn kéo màn xuống thì chịu sao nổi?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!