Diễn đàn Thành Phố Nụ Cười
Bài đăng: "Nói mới nhớ, mấy ngày trước tôi có vào Nhà An Toàn một lần. Hôm nay bỗng dưng nghĩ đến... rốt cuộc thức ăn trong Nhà An Toàn đến từ đâu nhỉ??"
Lầu 1: "Chưa nói đến đồ ăn trong Nhà An Toàn, chủ thớt nghĩ thử xem thức ăn mà cậu ăn trong phó bản đến từ đâu trước đã đi. 🤔"
Lầu 2: "Chưa bàn đến đồ ăn, chủ thớt thử nghĩ xem vũ khí cậu cầm suốt ngày trong phó bản từ đâu mà có? 🤔"
Lầu 3: "Thức ăn và vũ khí đến từ đâu khoan nói, nhưng chủ thớt, cậu đã cầm đạo cụ quái vật dùng ngon lành rồi, vậy ăn thì sao chứ?!"
Chủ thớt: "???"
Lầu 4 : "Chuyện này không nên nghĩ nhiều, rửa mặt rồi đi ngủ đi."Gã đàn ông có vết sẹo bị Nắm Nhỏ và chiếc Micro nhỏ đánh cho một trận tơi bời, chật vật bỏ chạy, năm đứa trẻ trong nhà cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chiếc Micro nhỏ nhảy tưng tưng trở về, Hoàng Tiểu Mạt áy náy lấy gà rán đút cho nó ăn.
Chiếc Micro nhỏ có vẻ rất ngạc nhiên khi có người khác ngoài Hạ Cảnh chịu tiếp cận nó. Nó vui vẻ ăn từng miếng, và bầu không khí trong Nhà An Toàn dần trở lại sự yên bình vốn có.
Cánh cửa lớn đóng lại, tòa nhà nhỏ này lại tiếp tục hành trình trôi dạt của nó.
Núi cao, mây trời, băng nguyên, thung lũng...
Hạ Cảnh không rời đi, mà tựa vào cửa sổ, lặng lẽ ngắm nhìn phong cảnh thêm một lúc.
Trong nhiều phó bản của Thành Phố Nụ Cười, nếu không để tâm đến sát khí từ quái vật hay người chơi, thì thực ra, rất nhiều nơi sở hữu khung cảnh tuyệt đẹp.
Tất nhiên, với người chơi loài người mà nói, những cảnh sắc bị bóng tối nhuốm màu này hoàn toàn không thể sánh với vẻ đẹp của thế giới thực.
Nhưng Hạ Cảnh chưa bao giờ đặt chân đến nhân gian, nên cũng chẳng thể so sánh được.
Thỉnh thoảng, cậu cũng thắc mắc
- những núi non, thung lũng trong Thành Phố Nụ Cười, liệu có giống với thế giới loài người hay không.
Hạ Cảnh nhìn ra màn đêm ngoài cửa sổ, vẻ mặt hơi mơ màng.
Bỗng nhiên, khung cảnh bên ngoài thay đổi
-Nhà An Toàn đã đến một con phố hẹp rực rỡ ánh đèn neon.
Từ xa, một vật thể khổng lồ cùng một người bị quăng đến như đạn bắn, cả hai đồng loạt đập thẳng vào bức tường đối diện Nhà An Toàn!
Quái vật gào thét.
Người bị quái vật đè lên cũng gào thét.
Còn những người trong Nhà An Toàn thì bị cảnh tượng này dọa cho giật bắn mình.
Chỉ riêng Hạ Cảnh, ngay cả tư thế tựa lưng cũng không thay đổi. Một làn gió xoáy nhẹ lướt qua, khẽ nâng vài lọn tóc của cậu, cậu chỉ lười biếng nâng mắt nhìn lên.
Người bị quái vật đè là một thanh niên, hắn bị ép đến mức ngồi bệt xuống đất, không thể động đậy.
Từ góc nhìn của Hạ Cảnh, cậu có thể nhìn thấy xoáy tóc nhỏ trên đỉnh đầu hắn.
Hắn gào lên tức tối: "Mẹ kiếp, Tống Ngưỡng, cậu làm ơn nhanh lên đi!"
Hạ Cảnh nghe thấy cái tên "Tống Ngưỡng", động tác khựng lại, ánh mắt khẽ đảo lên.
Một bóng người đáp xuống lưng quái vật.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!