Cuối cùng, gã đàn ông như gấu là người thứ tư vào nhà vệ sinh.
Sự thật chứng minh rằng phản ứng sinh lý là không thể chống lại, trước khi vào phó bản, hắn ta uống hơi nhiều nước...
Hạ Cảnh và Mắt Đào Hoa chỉ vào rửa mặt.
Nhìn khuôn mặt ướt đẫm của mình trong gương, Hạ Cảnh hồi tưởng lại cảm giác uể oải khi vừa tỉnh dậy, ánh mắt có chút đăm chiêu.
Bốn người nhanh chóng bước ra ngoài.
"Bên ngoài đã có khá nhiều học sinh ra rồi," trên cửa ký túc có một ô cửa sổ trong suốt, Mắt Kính Nhỏ nuốt nước bọt, căng thẳng quan sát tình hình bên ngoài, rồi tự nhiên nói, "Các anh em, giờ sao đây, tiếp theo chúng ta hành động thế nào?"
Mắt Đào Hoa trực tiếp mở cửa, làm Mắt Kính Nhỏ giật mình hét lên một tiếng.
- Nhưng các NPC học sinh ngoài hành lang chỉ liếc cậu ta một cách kỳ quái rồi tiếp tục đi như bình thường.
Ngoài các NPC học sinh, ở hành lang lúc này còn có bốn "học sinh" đứng trước cửa phòng ký túc xá 417, đối diện xéo với phòng họ.
Bốn "học sinh" đó bao gồm hai cô gái, một thanh niên và một... bà lão.
Một trong hai cô gái buộc tóc đuôi ngựa, vóc dáng cao ráo.
Cô gái còn lại để tóc xõa ngang vai, mắt to, gương mặt vô cùng ngọt ngào.
Hai cô gái dựa sát vào nhau, mỗi người đều cầm một con dao găm, căng thẳng đề phòng những học sinh NPC đi ngang qua.
Những NPC học sinh lại càng nhìn họ với ánh mắt kỳ lạ và cảnh giác hơn, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể đi báo cảnh sát.
Còn bà lão... bà ấy tóc đã hoa râm*, dường như thị lực cũng không tốt lắm, đang cố gắng nhìn rõ khung cảnh trước mặt, vẻ mặt trông rất mơ hồ.
(* tóc đã nhuốm bạc khá nhiều)
Bà ấy cũng mặc bộ đồng phục mùa xuân, trông hoàn toàn không hợp chút nào.
Còn lại một thanh niên... Cậu ta đột nhiên kêu lên một tiếng "Oa!" rồi lao về phía Mắt Đào Hoa, ôm chầm lấy anh ta, vừa khóc vừa than: "Anh Ngưỡng! Hóa ra anh ở ký túc khác à! Em tỉnh dậy không thấy anh, suýt nữa tưởng trời sập rồi!"
Mắt Đào Hoa, người bị gọi là "Anh Ngưỡng", đen mặt đón lấy cậu ta.
Mắt Kính Nhỏ ngạc nhiên: "Ủa, ký túc xá này còn cho nam nữ ở chung luôn hả?"
Một nam ở chung với ba nữ, chuyện này cũng được sao?!
Nhắc đến chuyện này, thanh niên kia ho nhẹ một tiếng, ngại ngùng nói: "Tôi cũng thấy hơi không hợp lắm, thực sự xấu hổ quá đi!"
Mắt Đào Hoa liếc xéo cậu ta một cái, rõ ràng không tin lời giả trân này, chán ghét đẩy cậu ta ra, sau đó thản nhiên nói với hai cô gái đang cầm dao:
"Cất dao đi đã, tôi không biết trước đây hai người có từng vào phó bản 2 sao chưa, nhưng phó bản từ 2 sao trở lên không giống với 1 sao, không phải kiểu vừa vào đã có quái vật rượt giết đâu."
Hai cô gái ngẩn ra, cô tóc đuôi ngựa lo lắng nói: "A... tụi tôi đúng là lần đầu vào phó bản 2 sao..."
Bọn họ là người mới bị hút vào Thành Phố Nụ Cười chưa lâu, chưa có điểm để mua màn hình toàn tức, cũng không có kênh để tiếp nhận thông tin. Họ chỉ biết một điều duy nhất về các phó bản trong Thành Phố Nụ Cười
-quy tắc vượt ải chỉ có một: Tiêu diệt quái vật.
Trong những phó bản một sao họ từng trải qua, không ngoại lệ, quái vật luôn xuất hiện ngay từ đầu và rượt đuổi người chơi.
Vì vậy, trước khi ra khỏi ký túc xá, họ đã cầm chặt vũ khí, sợ rằng con quái vật bạch tuộc trên bìa phó bản sẽ lao ra ngay khi mở cửa.
Mắt Kính Nhỏ có chút xấu hổ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!