Chương 29: (Vô Đề)

Tống Ngưỡng thấy tin nhắn này liền khiến Hạ Cảnh hứng thú: "Con số?"

Sa Vũ nhớ lại chuyện này, vội vàng gật đầu, giải thích với mấy người đang đầy vẻ nghi hoặc: "Trên không trung của đoàn tàu chúng ta có một con số lập thể màu vàng rất lớn, vẫn luôn theo chúng ta chạy về phía trước. Tôi nhớ là 378."

Hạ Cảnh nghe vậy, liền nghiêng đầu ra ngoài cửa sổ.

Giống như những gì cậu quan sát trước đó, bên ngoài tàu, ở rìa tầm nhìn phía trên có một tầng ánh sáng vàng nhạt.

Số lập thể màu vàng

-thì ra ánh sáng vàng đó bắt nguồn từ thứ này.

Hạ Cảnh có thể khẳng định chắc chắn rằng lúc tàu khởi hành ban đầu không hề có tầng ánh sáng này. Cậu lần đầu tiên quan sát thấy nó là sau khi Mã Cừu chết.

Vậy con số lập thể kia cũng xuất hiện vào lúc đó? Hay là sớm hơn?

Hạ Cảnh đưa ngón tay chống cằm, suy nghĩ xem nếu sớm hơn một chút thì có thể là vào thời điểm nào.

Suy đi nghĩ lại, có lẽ chính là sau khi Trình Gia Dụ chết.

Lông mi Hạ Cảnh khẽ động.

Nói cách khác, rất có thể chỉ sau khi họ vượt qua cửa ải đầu tiên, con số lập thể mới xuất hiện trên không trung của đoàn tàu.

Lê Miên kinh ngạc: "378? Con số này có ý nghĩa đặc biệt gì không?"

Lúc này, Hạ Cảnh và Tống Ngưỡng đồng thời đứng dậy, thu hút sự chú ý của mọi người.

Hai người cũng liếc nhìn nhau một cái.

Họ vừa có một cuộc trò chuyện đầy vi diệu, nhưng kết quả là vẫn ăn ý như mọi khi.

Hạ Cảnh cong môi, bước về phía toa xe thứ hai. Tống Ngưỡng cũng bật cười, sau đó nghiêm túc nói với những người còn lại: "Thời gian không còn nhiều, tôi và cậu ấy ra ngoài xem bây giờ con số có còn như vậy không. Còn mọi người đến gõ cửa buồng lái, xem lần này trưởng tàu đưa ra điều kiện gì."

Lê Miên và những người khác vội vàng gật đầu.

Thời gian gấp rút, hai nhóm lập tức hành động.

Khi Tống Ngưỡng đến bệ mở phía sau, Hạ Cảnh đã leo lên trên theo thang, ngẩng đầu quan sát.

Gió thổi làm chiếc áo rách của thanh niên bay phần phật, bóng lưng cậu mảnh khảnh, tựa như một cành liễu.

Tống Ngưỡng gắng sức nói lớn trong gió: "Bây giờ là bao nhiêu?"

Hạ Cảnh quay đầu lại, trèo xuống, đáp: "548."

"548?" Tống Ngưỡng suy ngẫm một lát, trầm giọng nói: "Tăng thêm 170 so với trước. Nếu con số này cứ tăng theo mức này, vậy thì 378 trước đó có lẽ đã trải qua hai lần tăng rồi."

Đến con số 548, con số lập thể này rất có khả năng đã tăng tổng cộng ba lần.

Hai người nhanh chóng trở về toa xe, Hạ Cảnh bình tĩnh phân tích: "Chúng ta đã trải qua bốn vòng chơi, chỉ là có một vòng toàn bộ đều chết, phải tải lại từ đầu. Nếu không tính vòng đó, vậy thì chỉ khi thực sự 'vượt qua cửa ải', con số này mới tăng lên."

Một suy đoán đang dần trở nên rõ ràng.

Tống Ngưỡng hít sâu một hơi, thấp giọng nói: "Phó bản này đúng là biết cách thiết kế thật."

Hai người trở lại toa xe đầu tiên, phát hiện bầu không khí của năm người còn lại có phần căng thẳng.

Sắc mặt Phí Sanh Tiêu tái nhợt, Vương Chỉ lại khóc, vừa khóc vừa lắc đầu, lùi về góc toa: "Tôi không được đâu, thật sự không được đâu!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!