Chương 28: (Vô Đề)

Nói thật thì, tình hình cả hai bên đều khó mà diễn tả hết trong một câu.

Hạ Cảnh thản nhiên kể lại toàn bộ quá trình bị Diệp Tường chặn trong toa thứ hai gây sự.

Cả nhóm kinh ngạc khi biết dù trong tình cảnh này, Diệp Tường vẫn còn tâm trí nghĩ đến chuyện báo thù. Họ còn kinh ngạc hơn khi Diệp Tường

-người sở hữu đạo cụ quái vật

-cùng mấy con côn trùng khổng lồ kia lại chỉ khiến quần áo của Hạ Cảnh rách tả tơi, còn bản thân cậu ấy thì không hề hấn gì.

--Trước đó, họ chỉ biết người này có đầu óc nhanh nhạy, nhưng không ngờ thực lực của cậu ta cũng lợi hại ngang ngửa với Tống Ngưỡng.

Họ đúng là may mắn khi được đi chung phó bản với hai cao thủ!

"Vậy mấy con côn trùng này đều chui ra từ trong ống dẫn à?" Sau khi bình tĩnh lại, Lê Miên cúi đầu nhìn đống dịch nhầy vương vãi xung quanh, giọng điệu vẫn khá trấn định. "Ban đầu chị Dương nghe thấy tiếng động trong toa thứ hai, chắc cũng là do chúng phát ra đúng không? Nhưng điều kiện nào đã kích hoạt chúng xuất hiện?"

Nghe vậy, Hạ Cảnh quay đầu nhìn Dương Nhạc Liễu

-người vẫn còn ngồi co rúm ở góc, có chút đờ đẫn

-rồi hỏi: "Sau khi Mã Cừu bị vận chuyển ra ngoài bằng ống dẫn, chị có nghe thấy âm thanh gì nữa không?"

Dương Nhạc Liễu ngẩn ra một lúc, nhưng rồi nhanh chóng nhớ lại điều gì đó. Cô vội gật đầu đáp: "Có! Lúc đó tôi thực sự nghe thấy âm thanh sột soạt trong ống dẫn lần nữa, nhưng lúc ấy mọi người đang cãi nhau, tôi... tôi có lẽ không tập trung lắm, nên một lát sau lại không nghe thấy nữa. Tôi còn tưởng mình bị ảo giác..."

Mọi người nhớ lại tình huống khi đó.

Đúng là lúc đó, cái chết của Mã Cừu đã khiến họ bị kích động, ai nấy đều tranh cãi dữ dội. Việc Dương Nhạc Liễu không thể tập trung chú ý cũng là điều bình thường.

Tống Ngưỡng nghe vậy, lập tức nắm được trọng điểm: "Là thi thể sao?"

Hạ Cảnh nói: "Không, chính xác hơn, chỉ cần 'da thịt bị rách nát' là đủ. Trong trường hợp ống dẫn bị phá hủy, chỉ cần bên ngoài có mùi máu hoặc thịt, mấy con côn trùng này sẽ bị hấp dẫn mà bò ra ngoài. Diệp Tường bị chúng tấn công rất có thể là do khi đó trên mặt hắn có dính máu của tôi."

Tống Ngưỡng nhíu mày: "Cậu bị thương à?"

"Hửm?" Hạ Cảnh chớp mắt, "À, tôi đã kịp dùng vật phẩm hồi phục rồi."

"Quần áo cậu bị thế này, chắc là do bị dính dịch ăn mòn đúng không..." Phí Sanh Tiêu nuốt nước bọt, cuối cùng cũng có thể vịn vào tường đứng dậy, nhưng giọng nói vẫn còn yếu ớt. Cô lẩm bẩm: "May mà chỉ ăn mòn quần áo, thứ đó mà dính lên da thì tiêu đời luôn."

Hạ Cảnh mỉm cười: "Đúng vậy."

Tiếc là bây giờ chẳng ai có áo khoác dư để cho Hạ Cảnh mượn, khiến bộ quần áo rách nát trên người cậu trông có phần buồn cười.

Ánh mắt Tống Ngưỡng dừng trên người Hạ Cảnh một lúc rồi thu lại.

Anh hỏi tiếp: "Vậy còn An Như Minh thì sao?"

Phí Sanh Tiêu: "Lúc đó An Như Minh đứng ở cửa toa thứ hai để canh chừng, chắc là cản đường nên mới bị côn trùng tấn công."

Hạ Cảnh lắc đầu: "Không, côn trùng tấn công anh ta chắc chắn có lý do."

Cậu chỉ về phía thi thể Trình Gia Dụ cách Phí Sanh Tiêu và Dương Nhạc Liễu khoảng nửa mét, rồi nói: "Hai con côn trùng cuối cùng khi lao ra từ toa thứ hai, mục tiêu tấn công của chúng không phải hai người mà là thi thể này. Điều đó đủ để chứng minh rằng người thường không thu hút được chúng. Nếu lúc đó trên người An Như Minh không có vết thương, cũng không dính máu, vậy thì nhất định phải có một nguyên nhân khác khiến anh ta bị tấn công."

Nghe Hạ Cảnh nói vậy, Phí Sanh Tiêu và Dương Nhạc Liễu cuối cùng cũng nhớ ra điều gì đó. Hai người nhìn nhau, đồng thời kinh hô: "Tờ giấy đó!"

Sa Vũ vội hỏi: "Giấy gì?"

Tống Ngưỡng nhanh chóng suy nghĩ, sau đó quay lại buồng lái, tìm kiếm ở cửa một lúc, rồi nhặt lên một tờ giấy trắng nằm trên sàn: "Ý hai người là tờ giấy mà mỗi vòng chơi, trưởng tàu đều đưa ra điều kiện này à?"

Hạ Cảnh tiến lại gần nhìn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!