Núp ở phía sau, An Như Minh và Diệp Tường thầm thở phào nhẹ nhõm.
Sa Vũ hoàn hồn, dùng sức đập cửa khoang lái, hét lên: "Làm lại lần nữa! Có thể làm lại lần nữa không?! Hoặc trực tiếp để tôi vào, để tôi thay Nhạc Liễu vào đi!"
Thế nhưng, mặc cho anh ta gào thét thế nào, bên trong khoang lái vẫn không có chút động tĩnh nào.
Tờ giấy trắng đó như thể đã bị dán chặt lên ô cửa kính nhỏ, không hề lung lay, mà trưởng tàu cũng chẳng thấy bóng dáng đâu.
Sa Vũ bắt đầu điên cuồng đá cửa, tạo ra tiếng "rầm rầm" vang dội, nhưng vẫn không nhận được bất kỳ phản hồi nào.
Cuối cùng, Tống Ngưỡng ngăn anh ta lại, trầm giọng nói: "Đừng lãng phí thời gian nữa, chúng ta phải nhanh chóng nghĩ cách."
Sa Vũ giống như một con ngựa hoang phát điên, còn muốn lao lên lần nữa, nhưng Dương Nhạc Liễu lại tái mặt, run rẩy nắm lấy anh ta, nghẹn ngào: "Chồng ơi..."
Cảm nhận được lòng bàn tay lạnh toát của Dương Nhạc Liễu, Sa Vũ run lên, dừng động tác.
Anh ta thở hổn hển, quay đầu lại.
Những người khác đều đang im lặng nhìn họ, hốc mắt Dương Nhạc Liễu hơi đỏ, cô lắc đầu nói: "Chắc là vô ích rồi, một khi quái vật đã đặt ra điều kiện, vòng này có lẽ sẽ không thay đổi nữa. Hơn nữa... hơn nữa em cũng không muốn anh thay em vào đó... Anh đừng phá cửa nữa!"
Chỉ trong vòng một phút ngắn ngủi, người phụ nữ này đã điều chỉnh lại tâm lý của mình.
Cô hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, giọng vẫn run rẩy nhưng ngữ điệu lại rất kiên định: "Mọi người nói cho tôi biết, sau khi vào thì phải làm gì, tôi... tôi sẽ nghe theo mọi người!"
Sa Vũ siết chặt nắm đấm, mắt đỏ hoe.
Anh ta nghiến răng chửi thề: "Khốn kiếp... chết tiệt!"Đã mười lăm phút trôi qua kể từ vòng thảm họa trước đó.
Cả nhóm rời xa khoang lái vài mét, tạo thành một vòng tròn.
"Nếu khoảng cách thực tế giữa mỗi vòng thảm họa là hai mươi lăm phút, vậy thì bây giờ chúng ta chỉ còn lại mười phút." Lê Miên nhìn đồng hồ, trịnh trọng nói.
Hạ Cảnh dựa vào cửa sổ, quét mắt nhìn cánh đồng hoang bên ngoài, rồi lại liếc lên trên.
Trên cao là bầu trời đêm tối đen như mực.
Không biết trong phó bản này có mặt trăng hay không, nhưng ở khu vực gần nóc tàu, Hạ Cảnh luôn cảm thấy có một lớp ánh sáng vàng nhàn nhạt.
Nghe thấy lời của Lê Miên, cậu mở miệng nói: "Khoảng thời gian giữa mỗi vòng thảm họa không nhất định là cố định. Vòng đầu tiên là ba mươi phút, vòng thứ hai là hai mươi lăm phút, có lẽ khoảng thời gian giữa mỗi vòng sẽ giảm dần năm phút, hoặc có thể là một con số ngẫu nhiên, vậy thì rất có thể ngay giây tiếp theo chúng ta sẽ gặp phải vòng thảm họa thứ ba."
Vẻ mặt của những người khác lập tức trở nên căng thẳng.
Hạ Cảnh quay đầu lại, mỉm cười nói: "Nhưng, trước mắt cứ tạm thời giả định rằng thời gian nghỉ của vòng này là hai mươi phút đi, kế hoạch tiếp theo xin mọi người cố gắng bàn bạc xong trong vòng năm phút."
Tống Ngưỡng bình tĩnh nói: "Tôi muốn hỏi trước, bây giờ còn ai đang sở hữu đạo cụ quái vật không?"
Câu hỏi này vừa thốt ra, bầu không khí trở nên có chút vi diệu.
Trên lý thuyết, không người chơi nào sẽ thẳng thắn với người khác về chuyện này, cũng giống như câu "của cải không nên để lộ" vậy, đó là quy tắc sinh tồn.
Nhiều lúc, các người chơi thực ra đều hiểu rằng, nếu có thể đồng lòng ngay từ đầu, vậy thì có lẽ rất nhiều phó bản có thể được phá trong thời gian ngắn hơn.
Thế nhưng lòng người khó đoán, muốn tin tưởng người khác là một chuyện vô cùng khó khăn.
May mắn thay, trong phó bản lần này, vẫn có một vài người có cùng chí hướng với Tống Ngưỡng.
Lê Miên là người đầu tiên lên tiếng: "Tôi và Phí Sanh Tiêu đều không có đạo cụ phòng hộ, đạo cụ quái vật chỉ có thanh kiếm trong tay tôi thôi."
Điều này là hiển nhiên, khi vòng thảm họa đầu tiên xảy ra, hai người bọn họ hoàn toàn chống đỡ bằng cơ thể.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!