Tai nạn và cái chết ập đến quá đột ngột, khiến ai nấy đều chịu cú sốc ở mức độ nhất định, đáng lẽ cần phải có thời gian để trấn tĩnh lại.
Thế nhưng thực tế lại không cho họ cái quyền lãng phí dù chỉ một giây.
Bên trong khoang tàu, cả nhóm nặng nề dùng áo khoác che lấy thi thể của Trình Gia Dụ, chẳng còn tâm trí quan tâm đến Mã Cừu vẫn đang khóc lóc, gắng gượng đè nén nỗi sợ hãi, cứng ngắc thảo luận.
"... Chuyện vừa rồi rốt cuộc là gì?"
"Chẳng lẽ tàu tự động phục hồi?"
"Phải chăng chế độ tử vong của phó bản này chính là những thảm họa như vậy?"
"Vậy tức là tiếp theo còn có đủ kiểu tai ương khác, không thể lúc nào cũng là đá lở được!"
Hạ Cảnh tựa người vào cửa sổ tàu đã phục hồi nguyên vẹn, quan sát khung cảnh bên ngoài.
Tàu hỏa đã băng qua dãy núi, lúc này đang lao vun vút trên một vùng đồng bằng rộng lớn.
Bầu trời đêm đen kịt, ngôi sao mà vừa nãy Phí Sanh Tiêu nói đã bất chợt tỏa sáng cũng biến mất không dấu vết, trong cả khoảng trời chẳng thấy nổi một điểm sáng nào.
Sau khi băng bó vết thương cho Lê Miên xong, hốc mắt Phí Sanh Tiêu vẫn đỏ hoe.
Cô chỉ về hướng chéo phía trước cửa sổ, cố gắng nói: "Lúc nãy đúng là có một ngôi sao sáng lên ở đằng kia, chắc chắn đó là một gợi ý gì đó!"
Sa Vũ trầm tư, giọng khàn khàn: "Chẳng lẽ là kiểu dấu hiệu cảnh báo thảm họa?"
Tống Ngưỡng xoa khóe mắt, thở ra một hơi, cố tập trung suy nghĩ trở lại.
Anh lắc đầu phủ định: "Không, bản thân thông báo của tàu đã là cảnh báo thảm họa rồi, phó bản không cần thiết phải thêm một cơ chế dư thừa khác. Ngôi sao kia chắc chắn mang ý nghĩa khác."
Hạ Cảnh vừa nghe họ bàn bạc, vừa liếc nhìn thời gian.
Từ lúc thảm họa xảy ra đến nay đã trôi qua mười lăm phút.
Giả sử thảm họa cứ nửa tiếng lại xuất hiện một lần, vậy thì giờ đây bọn họ chỉ còn lại mười lăm phút để tìm cách đối phó với mối nguy tiếp theo.
Lúc này, ai nấy đều thấy bất an.
Bên trong khoang tàu thoang thoảng một mùi khó diễn tả.
Thi thể ở góc kia dù đã được Sa Vũ dùng áo khoác che đi, nhưng mùi máu tanh vẫn không át nổi.
Ngay cạnh đó là bãi nôn của Vương Chỉ, phảng phất mùi chua thối.
Mã Cừu vẫn không ngừng khóc lóc bên cạnh, bị cái chết của người anh em dọa sợ đến mức chẳng còn chút dáng vẻ hống hách khi đối đầu với Diệp Tường lúc trước.
Trước cái chết, ai cũng trở nên yếu ớt đến đáng thương.
Cả Hạ Cảnh và Tống Ngưỡng cùng lúc hành động.
Một người quan sát xong, một người suy tính xong, đồng thời rút vũ khí ra, bước về phía buồng lái.
Những người còn lại nhìn theo họ.
Chỉ mới đi được một bước, Hạ Cảnh và Tống Ngưỡng đã chạm mắt nhau.
Tống Ngưỡng hơi nhếch môi, giọng nhàn nhạt: "Vừa rồi đứng ngoài xem kịch lâu thế, giờ lại muốn tranh giành quái à?"
"Lúc nãy là do tôi mải xem ngài Tống dạy dỗ người khác, trông thú vị quá nên đờ ra thôi." Hạ Cảnh thu hồi ánh mắt, đến bên cánh cửa buồng lái, nhẹ giọng nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!