Cái mùi này phải diễn tả thế nào đây?
Nó hơi giống mùi trứng thối, lại giống như mùi cống rãnh bốc lên, còn như một miếng thịt đã thối rữa suốt một tháng. Chỉ cần ngửi một hơi thôi cũng có thể tưởng tượng ra cảnh dòi bọ lúc nhúc bò khắp miếng thịt.
Thứ mùi đó thậm chí còn nồng nặc đến mức khó chịu, ai có ý chí kém có thể bị nó hun cho bất tỉnh ngay lập tức.
Ba học sinh cấp ba vội vã lùi ra xa. Sắc mặt của Diệp Tường và An Như Minh tái nhợt, liên tục lùi lại mấy mét.
Sa Vũ và Dương Nhạc Liễu cũng có chút chịu không nổi, nhưng họ vẫn phải cẩn thận đề phòng sự xuất hiện của quái vật để kịp thời hỗ trợ Tống Ngưỡng và những người khác.
Tống Ngưỡng trao cho Lê Miên một ánh mắt xác nhận.
Lê Miên gật đầu.
Cô gái lùi lại một bước, lấy ra một món vũ khí từ túi không gian.
Thanh vũ khí này khiến cả Tống Ngưỡng và Hạ Cảnh đứng ở cửa đều khẽ nhướng mày.
Đó là một thanh kiếm.
Thân kiếm dài khoảng một mét, khi ánh sáng chiếu vào, từ một số góc độ có thể thấy nó ánh lên sắc đỏ như máu. Lưỡi kiếm sắc bén, trắng muốt, toát ra một luồng hàn khí.
Rõ ràng đây là một món đạo cụ từ quái vật.
Nhà An Toàn không thể nào thu thập được tất cả đạo cụ từ mọi phó bản, vì thế ngay cả Hạ Cảnh cũng không biết chính xác thanh kiếm này thuộc về quái vật nào.
Nhưng theo trực giác của cậu, đây rất có thể là sản phẩm của một con quái vật trong phó bản ba sao.
Lê Miên hiển nhiên đã rất thành thạo trong việc sử dụng thanh kiếm này.
Cô gái siết chặt chuôi kiếm bằng cả hai tay, tập trung cao độ. Lưng cô thẳng tắp, toàn thân như một cây cung đã kéo căng, khí thế sắc bén, như thể đã hòa làm một với thanh kiếm sắc lạnh trong tay.
- Cô gái này, thứ hạng chắc hẳn không thấp.
Hạ Cảnh và Tống Ngưỡng đồng thời nghĩ vậy.
Tống Ngưỡng quay đầu lại, ánh mắt lần nữa rơi xuống chiếc rìu.
Bàn tay đang siết chặt chuôi rìu khẽ dùng lực, gân xanh nổi lên.
Tất cả mọi người đều lặng lẽ nín thở.
"Cạch" một tiếng, Tống Ngưỡng mạnh mẽ rút chiếc rìu ra. Đồng thời, toàn bộ nhóm người căng thẳng đến cực điểm, phòng bị con quái vật có thể lao ra khỏi kẽ nứt trên đường ống bất cứ lúc nào!
Thế nhưng, thực tế là ngoài mùi hôi ngày càng nồng nặc, chẳng có bất cứ thứ gì khác xuất hiện.
"Không có quái vật à?" Sa Vũ ngẩn ra.
Nghe thấy câu này, An Như Minh và Diệp Tường mới bịt mũi, chậm rãi tiến lại gần.
Hạ Cảnh không nhịn được, vẫn bước vào toa tàu này.
Cậu vượt qua mấy đường ống, đi đến bên cạnh Tống Ngưỡng và Lê Miên, ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn vết nứt trên đường ống.
Toa tàu này vốn đã tối om, đường ống chỉ bị nứt một khe nhỏ, bên trong lại càng đen kịt, chẳng thể nhìn thấy gì.
Lê Miên đang trầm ngâm: "... Hay là chặt đứt đường ống thử xem?"
Hạ Cảnh bỗng nhiên đưa tay thọc vào trong.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!