Chương 17: (Vô Đề)

Cậu ta kích động nói: "Hoàng Mặc từng nói với tôi, trường cấp ba của cậu ấy cực kỳ khắc nghiệt, áp lực học tập rất lớn. Giáo viên chủ nhiệm luôn bảo bọn họ không được suy nghĩ lung tung, không được làm bất cứ việc gì khác, chỉ cần tập trung vào học tập! Chính vì thành tích không tốt lắm, lại thích chơi bóng rổ nên cậu ấy thường xuyên bị gọi phụ huynh.

Mỗi lần mẹ cậu ấy đến trường, giáo viên chủ nhiệm đều nhắc bà ấy phải dặn cậu ấy tập trung vào học tập, không được nghĩ đến chuyện khác..."

Tiếng đập cửa ngày càng dữ dội, cánh cửa dường như sắp bật ra khỏi khung.

Hạ Cảnh nhanh chóng đặt ra câu hỏi tiếp theo: "Nhưng giáo viên ở ngay trong trường, không cần phải liên lạc qua điện thoại. Vậy nên, thứ xuất hiện trong điện thoại nhất định không liên quan đến bất cứ chuyện gì trong trường học."

Lưu Ý vội vàng gật đầu, giọng run rẩy: "Gia đình của Hoàng Mặc cũng không tốt đẹp gì. Bố cậu ấy có khuynh hướng bạo lực, thường xuyên đánh mẹ cậu ấy ngay trước mặt cậu. Từ nhỏ đến lớn đều như vậy. Nếu Hoàng Mặc lao vào can ngăn, bố cậu ấy sẽ đánh luôn cả cậu ấy. Cậu ấy đã khóc và nói với tôi rất nhiều lần. Mẹ cậu ấy không cho cậu ấy bảo vệ bà. Mỗi lần bố cậu ấy bắt đầu đánh, mẹ cậu ấy đều bảo cậu ấy vào phòng, không được nghe, không được nhìn..."

Tất cả mọi người đều căng thẳng tột độ.

"Không được nghe, không được nhìn" đã xuất hiện ở đây!

Lưu Ý rơi nước mắt: "Báo cảnh sát cũng vô ích. Cậu ấy kéo mẹ về nhà bà ngoại cũng không được. Chỉ cần bố cậu ấy xin xỏ một chút, mẹ cậu ấy lại mềm lòng, thậm chí còn nghĩ rằng vì Hoàng Mặc, họ không thể ly hôn... Rồi Hoàng Mặc cũng tuyệt vọng."

"Sau này, có lẽ mẹ cậu ấy có vấn đề về tinh thần. Sau vài lần bị giáo viên chủ nhiệm gọi đến trường, bà ấy bắt đầu lặp đi lặp lại với cậu ấy rằng, học hành là quan trọng nhất. Bà ấy chịu đựng cuộc hôn nhân này là vì cậu ấy, nên cậu ấy phải học giỏi, phải thành đạt, thì mới có thể thoát khỏi gia đình này."

"Bà ấy bảo cậu ấy nghe lời giáo viên, nghe lời bà ấy, không được nghe, không được nhìn, càng không được suy nghĩ, chỉ cần học, học và học! Cậu ấy ở nội trú suốt những năm cấp ba. Về sau, chỉ cần bị bố đánh, mẹ cậu ấy sẽ gọi điện thoại cho cậu ấy, lặp đi lặp lại câu này qua điện thoại!"

"Tôi nhớ năm lớp 12, Hoàng Mặc từng nói với tôi rằng cậu ấy sắp phát điên rồi."

"Có lần mẹ cậu ấy gọi cho cậu ấy lúc nửa đêm, cậu ấy giật bắn người vì cậu ấy biết, chỉ cần mẹ gọi điện vào giờ đó, chắc chắn là bà ấy lại đang bị đánh. Nhưng ngay khi sắp nhấc máy, cậu ấy đột nhiên cảm thấy hoang mang. Cậu ấy nghĩ, nếu bắt máy rồi, thì cậu ấy có thể làm gì đây? Hình như cậu ấy chẳng thể làm gì cả!"

"Cậu ấy nói với tôi rằng lúc đó cậu ấy hoàn toàn sững sờ, ngơ ngác nhìn bạn cùng phòng, muốn cầu cứu, nhưng tất cả bọn họ đều đang ngủ. Họ ngủ rất yên bình, tại sao họ có thể ngủ yên như vậy, tại sao chỉ có cậu ấy là sắp phát điên?"

"Cậu ấy đã nhiều lần muốn giết bố mình rồi tự sát. Chỉ cần nghe thấy điện thoại rung, cậu ấy liền cảm thấy tim mình như sắp nổ tung, toàn thân sắp chết đi-"

Những lời này khiến tất cả mọi người đều nặng nề, rét lạnh thấu xương.

Phó bản này, hóa ra lại bắt đầu từ bi kịch của một gia đình.

Đúng lúc này, tất cả điện thoại trong túi mọi người đồng loạt rung lên.

Vương Dược Nhiễm và những người khác giật bắn mình vì tiếng rung đó.

Ngay giây tiếp theo, "rầm" một tiếng, tất cả đều quay đầu nhìn

-cánh cửa đã bị đập méo hoàn toàn, để lộ một khe hở.

NPC bên ngoài dữ tợn trừng mắt nhìn họ, điên cuồng cạy cửa muốn xông vào.

Hạ Cảnh lập tức ra lệnh: "

--Bắt máy ngay!"

Tất cả bọn họ bừng tỉnh, vội vàng lấy điện thoại ra. Khi nhìn thấy cuộc gọi đến từ "Mẹ", tim họ như bị siết chặt.

Họ đưa mắt nhìn nhau, sáu người đồng loạt nhấn nút nghe.

Ngay sau đó, từ loa điện thoại truyền ra âm thanh đá đấm, tiếng khóc thét và tiếng la hét chói tai, rợn tóc gáy, lạnh buốt đến tận xương tủy.

"Mặc Mặc! Mặc Mặc!! Đừng nghe, đừng nhìn, đừng suy nghĩ!! Con chỉ cần học thôi, con phải cố gắng học vì mẹ, mẹ làm tất cả cũng chỉ vì con-"

"Ha, mày có gọi cho ai cũng vô ích, mau quay lại đây!"

Giọng đàn ông âm u cười lạnh, trong tiếng cười mang theo sự bạo ngược đầy thỏa mãn.

Ngay sau đó, âm thanh dần xa, dường như người đàn ông đã kéo người phụ nữ đi. Nhưng những tiếng hét, tiếng khóc nức nở và cả tiếng cười khoái trá vẫn đâm thẳng vào tim tất cả mọi người-

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!