Giữa tháng Tám, Phí Sanh Tiêu và Giả Thanh cùng nhau tổ chức một chuyến du lịch biển.
Nhà Tống Ngưỡng tình cờ có một căn biệt thự ven biển tại thành phố đó, cả nhóm liền hẹn nhau đến chơi vài ngày.
Sáu giờ tối hôm đó.
Vỉ nướng đã được bày ra ngoài trời, hương than hòa quyện với mùi thịt nướng thơm lừng lan tỏa khắp không gian, chỉ cần ngửi thôi cũng đủ khiến người ta thèm thuồng.
Sóng biển từng đợt xô vào bờ cát, gió biển thổi mát rượi.
Từ khi rời khỏi Thành Phố Nụ Cười, đã hơn hai tháng cả nhóm chưa gặp lại nhau.
Dù vẫn thường liên lạc qua WeChat, nhưng khi thực sự tụ họp, câu chuyện của họ cứ như không bao giờ dứt.
Vưu Diệp bưng đĩa rau vừa rửa sạch ra ngoài, vừa đi vừa trò chuyện với Phí Sanh Tiêu và Lê Miên: "Vậy ra hai người đều là người K thị à? Vậy cũng gần tôi lắm, tôi ở M thị, khi nào rảnh hai người có thể đến chơi."
Phí Sanh Tiêu bất ngờ vui mừng: "Tôi vì công việc nên thường xuyên phải qua M thị, không ngờ chị Vưu cũng ở đó!"
Vưu Diệp tò mò hỏi: "Công việc của em là gì?"
Phí Sanh Tiêu có chút ngại ngùng: "Em là người mẫu."
Với vóc dáng cao ráo và gương mặt xinh đẹp của Phí Sanh Tiêu, Vưu Diệp cũng không quá ngạc nhiên với câu trả lời này.
Cô hứng thú hỏi tiếp: "Lê Miên cũng là người mẫu à? Hai em đều cao ghê."
"Miên Miên không phải, cô ấy là nhà thiết kế thời trang. Bộ đồ cô ấy đang mặc là từ thương hiệu do chính cô ấy thiết kế đó." Phí Sanh Tiêu hào hứng giới thiệu.
Lê Miên vừa đặt đĩa thịt xuống, cảm nhận được ánh mắt của hai người, cô nhẹ nhàng ho khan một tiếng, hơi ngượng ngùng giơ tay khẽ phô bày bộ trang phục trên người
-một set áo thun và quần jean theo phong cách casual.
Thoạt nhìn có vẻ đơn giản, nhưng đường nét thiết kế lại vô cùng tinh tế. Khi mặc trên người Lê Miên, hiệu ứng quảng bá của nó đạt đến mức tối đa.
"Đẹp đúng không?" Phí Sanh Tiêu phấn khích nói, "Mơ ước của bọn em là một ngày nào đó thương hiệu của Miên Miên có thể xuất hiện trên bốn tuần lễ thời trang lớn, còn em sẽ làm người mẫu catwalk cho cô ấy. Hehe, mặc dù hơi huênh hoang một chút..."
Vưu Diệp cười tít mắt: "Đến cả móng vuốt của Thành Phố Nụ Cười còn thoát được, giấc mơ này có gì mà không thể thực hiện chứ?"
Cả ba cô gái rất có chuyện để nói, Vưu Diệp vui vẻ nói: "Tôi mở một nhà hàng ở M thị, khi nào hai em qua, tôi mời ăn cơm."
Ở phía bên kia.
Giả Thanh bị gió thổi, khói nướng xộc thẳng vào mắt, khiến cậu ta vừa đỏ hoe mắt vừa đáng thương kêu lên: "Anh Ngưỡng, anh Phong, em không nhìn thấy gì nữa rồi! Aaa, mắt em vừa bị tấn công hóa học!"
Lục Trần Phi giật giật khóe miệng, không nhịn được mà quay sang Tống Ngưỡng than thở: "Thằng nhóc này rốt cuộc làm sao thi đậu vào trường của anh thế?"
Trường của Tống Ngưỡng là học phủ hàng đầu cả nước. Dù Giả Thanh không theo học ngành Y ưu tú nhất của trường như Tống Ngưỡng, nhưng chỉ riêng việc cậu ta có thể thi đậu vào đây cũng đã là chuyện khó tin.
Giả Thanh vốn đang sụt sịt khóc lóc, nhưng nghe thấy câu này, cậu ta lập tức ưỡn thẳng lưng, bắt đầu hồi tưởng: "Khụ, chuyện này phải kể đến màn bộc phát siêu năng lực của tôi trong kỳ thi đại học năm đó. Hai ngày ấy tôi cứ như được thần linh nhập thể, đả thông hai mạch Nhâm Đốc..."
Cái miệng của Giả Thanh vẫn cứ thao thao bất tuyệt, trong khi Tống Ngưỡng chỉ lặng lẽ cầm xiên thịt nướng đưa đến bên môi Hạ Cảnh.
Hạ Cảnh giống như một chú mèo lười biếng, vừa nghe vừa thong thả thưởng thức.
Tống Ngưỡng dường như có chút thiên phú trong việc nướng thịt, từ bò, cừu đến ba chỉ heo, món nào cũng được nướng vừa vặn hoàn hảo.
Đối với cơ thể này của Hạ Cảnh, việc ăn uống vốn không phải điều cần thiết.
Kể từ sau khi thân thể bị hủy diệt, đã rất lâu rồi cậu không ăn nhiều như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!