Chương 10: (Vô Đề)

Tưởng tượng là một năng lực đáng sợ.

Thế giới thực đối với nhân loại hiện tại, chỉ đơn giản là hành tinh nhỏ bé dưới chân họ.

Vũ trụ vô tận ngoài kia dường như không thể chạm tới, chỉ có tư duy là không giới hạn.

Một từ, một bông hoa, một chiếc lá

-đều có thể trở thành một thế giới rực rỡ và độc nhất.

Nhưng trong thế giới kinh hoàng này, chỉ một tiếng cười nhẹ bên tai thôi, cũng có thể là cái chết và bóng tối đang cận kề.

--Nhóm người họ đã đoán được quy luật của phó bản này. Nhưng khi chưa giết được con quái vật cốt lõi, bọn họ không thể rời đi. Họ vẫn phải tiếp tục lên lớp.

Chỉ khác là lần này, để không bị những NPC ảnh hưởng, Kim Nam, Lưu Ý, Giả Thanh và Vương Dược Nhiễm đã vo giấy ăn lại thành cục, nhét vào tai mình.

Tự chế nút tai, hiệu quả cách âm thì khỏi bàn.

Suốt cả buổi sáng, vài người bọn họ mặt mày nhợt nhạt, hễ nghe thấy NPC bắt đầu nói mấy lời kỳ quái là liền bịt tai thật chặt. Hết tiết, họ chạy ngay vào nhà vệ sinh.

Tống Ngưỡng, Hạ Cảnh và bà lão thì không tránh né, bởi vì việc này chẳng có ý nghĩa gì mấy.

Buổi trưa, sau khi đã bình tĩnh lại phần nào, cả nhóm tụ họp tại nhà ăn.

Vương Dược Nhiễm nghẹn ngào nói: "Tôi đã gọi điện hỏi rồi, nguyên nhân cái chết của Hứa Kim cũng là đột tử."

Lưu Ý nhớ đến người anh em tốt của mình, im lặng một lúc, rồi lẩm bẩm: "Sao tất cả đều là đột tử? Quái vật rốt cuộc giết người kiểu gì?"

"Giờ còn quan trọng gì nữa?" Kim Nam gằn giọng, sát khí đầy người.

Hắn vừa siết chặt cánh tay mình, vừa bực bội nói: "Dù sao thì quái vật cũng là thứ đã xuất hiện vào nửa đêm hôm qua. Nếu nó chỉ hiện ra vào đúng 0 giờ, vậy thì tối nay chúng ta giết nó là xong, có thể rời khỏi đây rồi!"

Giả Thanh thấp giọng nói: "Nói thì dễ, nhưng anh quên rồi à? Đến thời điểm đó, chúng ta căn bản là không thể cử động được."

Kim Nam lập tức ngậm miệng.

Lưu Ý xoa xoa thái dương, phân tích: "Cơ chế tử vong của phó bản này kỳ lạ quá. Không thể nào có chuyện cứ quái vật xuất hiện là tất cả đều bị bất động. Nếu thế thì chúng ta hoàn toàn không có cơ hội phản kháng, chẳng phải chết chắc sao? Tôi nghĩ, ít nhất người chơi bị quái vật nhắm đến vào lúc 0 giờ, chắc chắn phải có khả năng hành động!",

Vương Dược Nhiễm khó hiểu hỏi: "Vậy tại sao tối qua Hứa Kim không phản kháng?"

Kim Nam cười lạnh, chĩa mũi nhọn về phía Hạ Cảnh:

"'Không phản kháng' là chúng ta nghe thằng nhóc này nói đấy. Sao có thể chắc chắn là thật?"

Hạ Cảnh chỉ liếc hắn một cái.

Tống Ngưỡng thản nhiên nói: "Tối qua lúc Hứa Kim gặp nạn tôi cũng thức, tôi thực sự không nghe thấy bất kỳ âm thanh giãy giụa nào."

Sắc mặt Kim Nam trầm xuống, hắn bực tức quay đầu, phun một bãi nước bọt, rồi dùng sức gãi bụng mình.

Hạ Cảnh quay sang Vương Dược Nhiễm:

"Cô đã nói rằng, đêm hôm đó khi Hứa Kim gặp ma lúc còn nhỏ, cô ấy đã bị dọa đến mức không thể cử động, đúng không?"

Vương Dược Nhiễm sững người: "Đúng vậy... Đợi đã, ý cậu là, trong liên tưởng về cái chết của cô ấy... còn bao gồm cả trạng thái 'không thể cử động' này nữa sao?"

Sắc mặt mọi người càng thêm khó coi.

Trong thực tế, bị dọa đến mức không thể cử động là một trạng thái có thể thay đổi nếu cố gắng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!