Dưới màn đêm, một căn nhà nhỏ đứng sừng sững trên vùng hoang dã, ánh đèn rực rỡ.
Bên trong, một thanh niên cao ráo đứng trước cửa sổ, cầm bình tưới nước, nhẹ nhàng tưới cho những chậu hoa đặt bên bệ cửa sổ, miệng lười biếng ngân nga một giai điệu, dáng vẻ đầy thư thái.
Một chú chó lông vàng mềm mượt, chẳng có việc gì làm, lững thững bước đến bên chân cậu, ngồi ngay ngắn, cọ đầu vào chân cậu làm nũng, chiếc đuôi phía sau khẽ đập xuống đất từng nhịp.
Hàng mi thanh niên hơi rủ xuống, liếc nhìn nó một cái, đôi môi mỏng cong nhẹ, trong đôi mắt phượng dài hẹp ánh lên một tia ý cười.
Khuôn mặt đẹp như tranh vẽ kia cũng theo đó mà thêm vài phần ấm áp, trông có vẻ rất dễ gần.
"Sao vậy, chán rồi à?" Thanh niên cất lời, giọng nói ôn hòa dễ nghe.
Cậu đặt bình tưới nước xuống, bàn tay thon dài đẹp đẽ đặt lên đầu chú chó lông vàng, nhẹ nhàng x** n*n.
Thanh niên đối diện với màn đêm đặc quánh ngoài cửa sổ.
Ánh sáng từ trong nhà hắt ra ngoài, tạo thành một khoảng sáng nhỏ trên bãi cỏ ngoài kia.
Mà trong bóng tối phía xa dường như có thứ gì đó đang lay động, đang lao nhanh về phía này.
Thanh niên không hề ngẩng đầu, như thể chẳng phát hiện ra điều gì, vẫn vừa xoa đầu chú chó vừa khe khẽ lẩm bẩm: "Dạo này hình như có hơi buồn chán rồi."
Lời vừa dứt, thứ ẩn nấp trong màn đêm cuối cùng cũng lao ra, rơi vào vùng sáng ngoài cửa sổ.
"Rầm!"
- Một tiếng động lớn vang lên.
Một khuôn mặt người đập mạnh vào kính cửa sổ, khiến cả ô cửa rung lên bần bật!
Động tác của thanh niên khựng lại, cậu ngẩng đầu lên, nhìn về phía đó.
Gương mặt dán sát vào cửa kính, chỉ cách một lớp thủy tinh.
Người đó trợn trừng mắt, tròng trắng phủ đầy tơ máu.
Mồ hôi làm tóc hắn bết dính vào trán, vẻ kinh hoàng và cuộc chạy trốn điên cuồng khiến gương mặt hắn tái nhợt không còn chút huyết sắc.
Hắn há miệng th* d*c, ánh mắt run rẩy nhìn chằm chằm vào thanh niên trong nhà.
Gặp được một thanh niên thản nhiên, sạch sẽ đến mức không nhiễm chút bụi trần giữa nơi này, vào thời điểm này, quả thực là một chuyện vô cùng quái dị. Đôi mắt hắn hiện lên tia hoài nghi, như thể bản thân đang rơi vào ảo giác.
Nhưng ngay sau đó, hắn đảo tròng mắt, chậm chạp liếc về phía cánh cửa lớn của ngôi nhà, như thể cuối cùng cũng tìm thấy chiếc phao cứu sinh, gương mặt bỗng nhiên bừng sáng hy vọng.
Thế nhưng, ngay khoảnh khắc hắn vươn tay về phía cánh cửa-
Một móng vuốt khổng lồ, to đến mức có thể bao trùm cả cơ thể một người trưởng thành, từ phía sau lặng lẽ lao đến!
Máu tươi sền sệt bắn tung tóe lên cửa kính.
Sinh mệnh còn sống ở giây trước, giờ đây đã bị nghiền nát đến biến dạng hoàn toàn, như một lớp da bị ép dính vào cửa sổ, gương mặt vẫn lưu lại nét không cam lòng và tuyệt vọng cuối cùng, chậm rãi trượt xuống.
Và thanh niên, chính là Hạ Cảnh, thu lại nụ cười, mặt không biểu cảm nhìn vết máu vấy trên cửa sổ.
Trong bóng đêm, quái thú bên ngoài đứng im lặng.
Chú chó lông vàng có vẻ như nhận ra điều gì đó, đứng dậy lo lắng, nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi cẩn thận lùi lại một bước.
- Đôi mắt to lớn của quái thú nhẹ nhàng xuất hiện bên ngoài cửa kính nhỏ, nhìn vào bên trong.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!