Chương 204: Dưa Hấu Nhà Ta Cũng Có, Chẳng Thấy Ngon Lành Gì (2/2)

Vĩnh Định thành.

Hàn Diệp và Lưu Thành Vũ đã đến nơi, chọn một khách điếm gần trường thi làm chốn nghỉ ngơi, rồi lại tiếp tục dùi mài kinh sử.

Lưu Thành Vũ ở không buồn chán, bèn đem bức họa La Vân Khỉ đưa đi dán khắp nơi, bận rộn suốt hai ngày vẫn không có kết quả gì, trong lòng không khỏi chán nản.

Giữa trưa ngày hôm sau, Hàn Diệp vừa ra khỏi phòng định cùng Lưu Thành Vũ tiếp tục tìm kiếm, vừa mở cửa đã chạm mặt Phương Lộc Chi.

"Phương công tử.

"Hàn Diệp chắp tay chào, xem như lễ độ. Sắc mặt Phương Lộc Chi khẽ biến, nhưng rồi liền nở nụ cười:"Hóa ra là Hàn công tử, chúng ta quả là có duyên. A Phúc, mang dưa hấu ra đây, trời nóng như thế, cùng nhau chia ăn giải nhiệt.

"Tiểu tư vâng lời, từ trong xe mang ra một quả dưa hấu lớn, ánh mắt Hàn Diệp lập tức tối sầm lại — hiển nhiên, đó là dưa do La Vân Khỉ đưa. Dù hắn biết nàng tuyệt không làm gì quá giới hạn sau lưng mình, trong lòng vẫn không khỏi thấy khó chịu. Tuy là vậy, nhưng Hàn Diệp ngoài mặt không lộ điều gì, chỉ mỉm cười nhàn nhạt:"Đa tạ Phương công tử, dưa hấu nhà ta cũng có, ăn nhiều rồi cũng chẳng thấy ngon lành gì. Nhưng với Phương công tử, e rằng là vật quý hiếm.

Xin cứ tự nhiên, ta và Thành Vũ còn có việc tìm người, xin cáo từ trước."

Thấy Hàn Diệp mang theo Lưu Thành Vũ rời đi, sắc mặt Phương Lộc Chi trầm xuống, nặng nề hừ một tiếng:

"A Phúc, chúng ta lên lầu."

Vào đến phòng, A Phúc không nhịn được nói:

"Hàn Diệp hẳn đã nhận ra quả dưa, thiếu gia, lời vừa rồi… e là không ổn."

Phương Lộc Chi hừ lạnh:

"Không ổn thì sao chứ?"

A Phúc le lưỡi không dám nói thêm, đợi hai người thu dọn hành lý xong, hắn mới hỏi tiếp:

"Thiếu gia, đã đến Vĩnh Định thành, có nên đi thăm biểu tiểu thư không?"

Phương Lộc Chi tâm tình chẳng tốt, phất tay áo nói:

"Mai hãy nói.

"Ngoài khách điếm, Hàn Diệp và Lưu Thành Vũ đã đến cổng thành, cáo thị dán hôm qua đã bị dán đè lên, Lưu Thành Vũ lại dán thêm hai bức họa Tạ Tường Vi, còn Hàn Diệp từ đầu tới cuối không nói một lời. Lưu Thành Vũ tính tình thẳng thắn, nhịn không được hỏi:"Hàn đại ca, huynh giận đại tỷ vì chuyện quả dưa sao?"

Hàn Diệp lắc đầu:

"Không có."

Lưu Thành Vũ liền nói:

"Đại tỷ là người thế nào, Hàn đại ca còn rõ hơn ta. Ta nghĩ nàng chẳng qua không muốn mang ơn Phương gia, nên mới gửi chút lễ vật."

Hàn Diệp khẽ "ừm

"một tiếng. Từ chuyện bản thân bị vu oan, đến việc Tạ Tường Vi mất tích, quả thực nhà hắn chịu ơn Phương huyện lệnh không ít. Nhưng thứ Phương Lộc Chi muốn — rõ ràng không đơn giản chỉ là"ơn nghĩa

". Hắn cúi mắt xuống, trầm giọng nói:"Ta đều hiểu, thôi, chúng ta về phòng đi, chuyện này đừng nhắc lại nữa."

Chỉ còn hai ngày nữa là tới kỳ thi, vì để xứng đáng với bao tâm huyết mà La Vân Khỉ đã bỏ ra, Hàn Diệp nhất định phải dốc hết sức mình, gấp trăm gấp ngàn lần cũng không tiếc.

Hai người men theo đường lớn, vội vã quay về khách điếm. Nào ngờ, từ con hẻm bên cạnh chợt có một thiếu nữ vận xiêm y màu vàng chạy ra, bất ngờ đụng thẳng vào người Hàn Diệp.

Thiếu nữ thân hình khẽ nghiêng, suýt nữa thì ngã xuống, Hàn Diệp theo phản xạ vội vươn tay đỡ lấy.

Thiếu nữ ngẩng đầu, lộ ra gương mặt đôi mắt sáng như thu thủy, răng trắng như ngọc, dung nhan thanh tú thoát tục.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!