Chương 203: Dưa Hấu Nhà Ta Cũng Có, Chẳng Thấy Ngon Lành Gì (1/2)

"Lộc Chi…

"Phương phu nhân theo bước vào trong phòng. Phương Lộc Chi đã mở hộp cơm, thấy bốn món ăn đủ sắc hương vị, tâm tình tức thì phấn khởi. Gắp một miếng sườn kho tàu, vừa vào miệng liền thấy đậm đà thơm ngát, bất giác gật đầu liên hồi."Ngon thật, ngon thật."

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Phương phu nhân cũng không kìm được mà tiến lại gần, chỉ thấy hương thơm ngào ngạt, màu sắc bắt mắt, loại món ăn thế này đến cả đầu bếp trong phủ cũng khó mà làm được, La cô nương quả nhiên có tay nghề nấu nướng tuyệt diệu.

Thấy nhi tử ăn uống ngon lành như vậy, bà cũng không nỡ làm mất hứng.

Phương Lộc Chi no nê xong, trong lòng lại bắt đầu trông ngóng buổi sáng ngày mai…

----------------

Hôm sau.

La Vân Khỉ lại dẫn hai hài tử đến cổng trấn, xe ngựa của Phương Lộc Chi đã đợi sẵn nơi đó.

Thấy La Vân Khỉ đến, tiểu tư lập tức quay đầu gọi:

"Thiếu gia, La cô nương tới rồi."

Phương Lộc Chi vội vàng bước xuống xe, nét mặt rạng rỡ như hoa xuân.

"La cô nương."

La Vân Khỉ đưa tới một quả dưa hấu lớn vừa hái từ trong vườn.

"Đem theo quả này đi, dọc đường có thể giải khát."

Tiểu tư lập tức đón lấy, vui vẻ nói:

"Đa tạ La cô nương.

"La Vân Khỉ mỉm cười nhẹ giọng:"Chẳng cần khách sáo, lần này chúc thiếu gia thi cử đại thắng, thu được thành tích như ý."

Phương Lộc Chi hơi khom mình, mỉm cười đáp:

"Đa tạ La cô nương, có lời chúc này của cô nương, tại hạ nhất định đoạt giải đầu bảng."

La Vân Khỉ cũng hành lễ đáp lại, rồi nói:

"Vậy thì tốt, giờ cũng không còn sớm nữa, công tử đến Vĩnh Định thành còn cần làm quen địa thế, nên đi sớm một chút thì hơn."

Phương Lộc Chi nghe vậy liền gật đầu:

"Được, vậy tại hạ cáo biệt, mười ngày sau tái ngộ."

Phương Lộc Chi vén áo bước lên xe, đến đầu cổng thành còn ngoái đầu nhìn La Vân Khỉ mấy lần, trong lòng dậy sóng không yên, có một tia không nỡ rời xa. Cảm giác ấy thật lạ lùng, tựa hồ chỉ cần có thể mãi được nói cười cùng La Vân Khỉ thế này, còn hơn trăm ngàn lần cái gọi là công danh.

La Vân Khỉ nhìn theo bóng xe khuất khỏi trấn, cũng khẽ thở dài một hơi. Chớp mắt đã hơn nửa năm trôi qua kể từ khi nàng đến đây. Đợi đến mùa xuân, Hàn Diệp sẽ dự hội thí, kế đó là điện thí, đến thời điểm này năm sau, có lẽ hắn đã là trạng nguyên rồi.

Đến khi ấy, hắn bảng vàng đề danh, giai nhân trong lòng — còn nàng thì còn lại gì?

Nghĩ tới đây, trong lòng nàng không khỏi có chút cô quạnh. Song, nhớ đến khát vọng đưa "Siêu thị

"vào kinh thành, lòng nàng lại dâng lên một luồng sức mạnh. Nàng sống không phải vì Hàn Diệp, dù nay đang vì người khác mà se duyên, kỳ thực cũng là vì tương lai của chính mình. Hà tất phải nản chí? Chỉ cần Hàn Diệp bước được một bước, nguyện vọng của nàng cũng đã hoàn thành một phần. Có bạc trong tay, chẳng lẽ còn sợ không sống được cuộc đời an yên? Nghĩ đoạn, nàng ôm lấy Hàn Dung, dắt tay Hàn Mặc nói:"Đi thôi, chúng ta cũng về thôi."

Tiễn Hàn Mặc vào thư viện, nàng bế Hàn Dung đến siêu thị.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!