Chương 202: Nàng Muốn Có Cả Một Khu Rừng Mỹ Nam (2/2)

Hàn Dung tò mò hỏi:

"Tẩu tẩu, vì sao chúng ta phải nấu cho Phương công tử?"

La Vân Khỉ cười bất đắc dĩ:

"Vì chúng ta nợ công tử ấy không ít ân tình, cũng nên đáp lại một phần."

Hàn Dung nghiêng đầu hỏi:

"Nấu một bữa là trả được sao?"

La Vân Khỉ thở dài:

"Chắc là được... Thôi, mau ra tiệm đi."

Một ngày trôi qua chóng vánh. Vì mãi nghĩ ngợi đến Hàn Diệp, lòng nàng cứ xao nhãng không yên. Khi thấy thức ăn gần bán hết, nàng bèn nhanh tay gom ít thịt, rau, đóng cửa sớm.

Về đến nhà, nàng tất bật vào bếp.

Giống như tối qua, lại làm một nồi sườn kho, thêm cà chua xào trứng, cà tím chiên giòn và thịt kho nâu óng ánh.

Vì dùng nước tương nên màu sắc món nào cũng đẹp mắt. Sau đó nàng gắp ra phần cho Hàn Dung và Hàn Mặc, rồi gói thêm một phần bánh bao nhân thịt cần tây.

Nghĩ đến việc bữa này còn chu đáo hơn cả phần Hàn Diệp ăn hôm qua, trong lòng La Vân Khỉ bỗng thấy hơi bất công.

Nhưng rồi lại nhớ:

Hàn Diệp là người nhà, còn Phương Lộc Chi là người giúp đỡ mình. Dù sao cũng không giống nhau.

Nàng nhanh chóng hấp bánh bao, trời vừa chập tối là xong xuôi.

Đón Hàn Mặc về, để hai đứa nhỏ ăn trước, nàng xách hộp thức ăn, bước đến nha môn.

Tiểu tư đã chờ sẵn nơi cửa sau. Thấy nàng đến, hắn liền vui mừng chạy vào gọi.

Chưa đầy một khắc sau, Phương Lộc Chi liền xốc áo chạy ra ngoài.

"La cô nương, quả nhiên nàng đã đến rồi!"

La Vân Khỉ mỉm cười duyên dáng, đôi môi khẽ cong như đóa hoa đào:

"Ta đã hứa với công tử, sao lại thất hứa được?"

Nàng đưa hộp thức ăn tới tay Phương Lộc Chi, nhẹ giọng dặn dò:

"Cơm canh vẫn còn nóng, công tử mau vào ăn cho kịp."

Phương Lộc Chi khẽ liếc nhìn ra sau lưng nàng, thấy nàng không mang theo hai đứa nhỏ, trong lòng không khỏi khởi chút tâm tư.

"La cô nương đến vội như thế, hẳn chưa dùng bữa? Hay là vào trong cùng dùng một chút?"

La Vân Khỉ khẽ lắc đầu, từ chối khéo:

"Không được. Hàn Diệp đã lên đường, trong nhà chỉ còn hai đứa nhỏ, ta không yên tâm, phải sớm quay về thôi.

"Phương Lộc Chi thoáng hiện nét thất vọng trên mặt, nhưng hắn biết rõ La Vân Khỉ vốn không thể ở lại, đành thở dài một tiếng:"Vậy... hẹn nàng ngày mai gặp lại."

La Vân Khỉ khẽ cúi người hành lễ:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!