Chương 200: Nương Tử, Có Thể Đem Chính Nàng... Thưởng Cho Ta Được Không? (2/2)

Hàn Diệp cúi người, tựa đầu vào lưng nàng.

Tư thế này quả thật thân mật không thôi, La Vân Khỉ vội đứng thẳng dậy, hắn lại áp má vào vai nàng.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Nhìn Hàn Diệp lúc này dịu dàng mềm mỏng, La Vân Khỉ không hiểu sao lại nhớ đến chú chó vàng nhà mình.

Không nhịn được nàng bật cười:

"Chẳng vất vả gì, ngược lại là chàng lần đầu đi xa, mọi sự cần cẩn thận.

"Hàn Diệp ghé má sát vào cần cổ nàng, cảm giác làn da mịn như tơ khiến hắn không nhịn được mà nhẹ nhàng cọ một cái. La Vân Khỉ bị cử chỉ ấy làm nhột, bật cười khúc khích. Tính tình Hàn Diệp đúng thật là kỳ lạ — lúc thì nghiêm trang chẳng khác nào bá chủ một phương, lời nói sắc bén khiến lòng người run rẩy; lúc lại như trẻ con, quấn quýt khiến tâm nàng như tan chảy. Có lẽ đúng như người ta nói — nam tử, dù lớn đến đâu, cũng vẫn là thiếu niên."Nào, đừng nghịch nữa, thiếp còn phải gấp áo cho chàng."

Hàn Diệp vẫn không chịu buông, ôm nàng nói:

"Ta không nỡ rời xa nàng."

La Vân Khỉ quay lại, nhéo nhẹ tai hắn:

"Đi một chuyến ngắn đã như vậy, sau này vào kinh thi đình, chẳng phải càng không nỡ?"

Hàn Diệp cong môi, mắt phượng hơi khép lại, thấp giọng nói:

"Lẽ nào ta không tiếc? Có một vị nương tử hoa nhường nguyệt thẹn thế này, ai lại nỡ rời? Nếu không phải vì nàng mong ta đi, ta thật chẳng muốn rời khỏi nơi này."

"Xì, nói cái gì mà 'nàng mong', rõ ràng đây là chí nguyện của chàng, cũng là kỳ vọng của phụ thân chàng đó!

"Nhìn dáng vẻ nũng nịu của tiểu nương tử, Hàn Diệp động tình, khẽ hôn nhẹ lên má nàng. La Vân Khỉ lập tức đỏ bừng mặt, tức giận đ.ấ. m vào vai hắn hai cái:"Chàng làm gì vậy? Bọn trẻ còn chơi ngoài kia, lỡ mà vào thấy thì sao?"

Hàn Diệp mỉm cười cúi đầu, hỏi:

"Nương tử, nàng... thẹn thùng sao?

"La Vân Khỉ bị hắn nhìn đến cả người nóng bừng, vội quay mặt đi nơi khác:"Nói bậy, ta thẹn cái gì... mau buông ta ra.

"Nàng dùng sức đẩy hắn ra, lại vô ý vướng phải mép giường, ngã nhào ra sau. Hàn Diệp thuận thế đè lên, cả thân hình nàng lọt vào vòng tay vững chãi của hắn. La Vân Khỉ khẽ rên một tiếng:"Hàn Diệp, chàng đừng đùa nữa, mau dậy đi..."

Hàn Diệp chống tay bên người, cúi đầu nhìn nàng, đôi mắt sâu thẳm dần phủ thêm một tầng tối sắc:

"Nương tử... vì sao lại không muốn gần gũi với ta?

"La Vân Khỉ bất giác hé đôi môi anh đào, ngẩn ra một thoáng. Không ngờ Hàn Diệp lại buông lời như vậy. Ánh mắt giao nhau, nàng liền chột dạ, tim đập loạn nhịp."Làm gì có... thiếp chỉ là... không muốn quấy rầy chàng đọc sách mà thôi.

"Hàn Diệp đưa ngón tay thon dài, khẽ nâng cằm nàng lên, ép nàng đối diện với mình. Sắc mặt hắn nghiêm nghị, giọng nói trầm ổn mà chân thành:"Là vì ta chưa có công danh trong tay, nên nàng mới chẳng muốn gần gũi không?

"La Vân Khỉ không muốn nhìn thẳng vào mắt hắn, dứt khoát nhắm nghiền hai mắt lại. Nào phải vì điều đó… mà là vì chàng vốn là phu quân của người khác…"Không phải đâu, chàng đừng nghĩ vẩn vơ.

"Lúc này, môi Hàn Diệp đã áp sát, nhưng không hôn nàng — chỉ là chầm chậm lướt nhẹ bên mép môi, từng cử động mềm mại khiến thân thể La Vân Khỉ khẽ cứng đờ, hai mắt mở to. Hàn Diệp khẽ cười một tiếng, cúi đầu khẽ hôn lên cánh môi đỏ mọng, hơi thở nóng ấm phả lên gò má, khiến lòng nàng ngứa ngáy như có tơ quấn. Ngay sau đó, hắn ghé sát bên tai nàng, thấp giọng như gió xuân thổi nhẹ:"... Nếu lần này ta thi đỗ Giải nguyên — nương tử có thể... lấy chính mình... làm phần thưởng cho ta không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!