Giản ngôn phát hiện ra một chuyện, từ lần lừa Lục Xuyên không thành công, Lục Xuyên không cho nàng nấu cơm, mỗi lần ăn cơm, Lục Xuyên chuẩn bị một cái chén một đôi đũa.
Có lẽ do nàng ảo tưởng, nếu không sao nàng không có cảm giác đói?
Hay là vì bệnh, vấn đề này nên quan tâm.
Sau khi hạ quyết định Giản Ngôn đi tìm Lục Xuyên nói chuyện này, chỉ là Lục Xuyên có vẻ không để ý, hắn nói mặc kệ Giản Ngôn biến thành cái dạng gì hắn vẫn yêu nàng.
Giản Ngôn giận nói:
- Ngay cả em còn cảm thấy bệnh càng ngày càng nghiêm trọng, chẳng lẽ không đi kiểm tra sao? Dù không kiểm tra, cũng phải uống thuốc.
"Hay là anh không yêu em. Hay những cái kia không phải là ảo giác."
Những lời này Giản Ngôn chưa nói ra, nàng sợ nói ra Lục Xuyên sẽ nổi giận,
Lục Xuyên cười bất đắc dĩ, như ứng phó với đứa trẻ muốn ăn kẹo:
- Anh đã sớm tìm bác sĩ, bác sĩ nói vấn đề của em sẽ không ảnh hưởng đến sinh hoạt thường ngày, chỉ là ngẫu nhiên sẽ sinh ra ảo giác mà thôi.
Hắn dùng tay nhẹ nhàng vuốt má nàng:
- Anh yêu em như vậy, sao có thể không quan tâm tới em. Đúng không?
Giản Ngôn có chút thẹn thùng, chỉ là nàng bị chiều riết sinh hư, dù trong tình huống nào cũng sẽ không nhận sai:
- Ai bảo anh chuyện gì cũng không nói cho em biết? Hại em suy nghĩ miên man.
- Ừ, ừ, ừ, là anh sai, về sau nhất định sẽ không vậy nữa.
Lục Xuyên dùng tay vuốt tóc nàng:
- Lần này là vì sợ em lo lắng.
Giản ngôn ừ một tiếng, tiếp nhận lý do này, vòng tay ôm chặt Lục Xuyên.
_________________________________
Gần đây thân thể Lục Xuyên có chút không ổn, cả người gầy đi, Giản Ngôn sốt ruột vô cùng, lại không biết nên cho Lục Xuyên uống thuốc gì.
Lục Xuyên lại không hề để ý, cự tuyệt đi bệnh viện cũng cự tuyệt mời bác sĩ, hắn nói hắn bị bóng ma tâm lý, nàng hỏi hắn bị bóng ma tâm lý chuyện gì? Hắn cũng không nói.
Giản Ngôn tức giận nổi điên, cãi nhau với hắn một trận, kết quả Lục Xuyên nên làm gì sẽ làm cái đó, thậm chí tâm tình rất tốt, còn vừa tắm vừa hát, dù hắn giơ tay đã là cố sức.
Giản Ngôn lại xuất hiện ảo giác, nàng nhìn lúc Lục Xuyên ngủ, bên cạnh thân thể xuất hiện một cái bóng trong suốt, nhìn như muốn từ trong thân thể bò ra ngoài, lại như muốn bò vào trong thân thể.
Giản Ngôn có chút không hiểu, theo bản năng đẩy bóng trong suốt vào trong thân thể của Lục Xuyên, giống như đẩy một lần có thể bảo trì một giờ, sau đó sẽ bò ra bên ngoài.
Giản ngôn cảm thấy như vậy quá phiền toái, vì thế không cần thầy dạy cũng học xong, liền dùng keo nước dính Lục Xuyên cùng bóng trong suốt Lục Xuyên vào với nhau, quả nhiên sau một lúc lâu không thấy bóng trong suốt Lục Xuyên bò ra nữa.
Làm xong này đó Giản Ngôn vỗ vỗ tay, cảm thấy có chút mệt, liền bò lên giường ôm Lục Xuyên đi ngủ.
Ngủ xong một giấc, Giản Ngôn nhìn thấy Lục Xuyên ngồi ở đầu giường, tóc có chút dài, thần sắc rất tiều tụy, rõ ràng chỉ ngủ có một giấc tóc không thể dài nhanh như vậy, cho nên nàng cảm thấy nàng lại phát bệnh.
Nhìn thấy Giản Ngôn tỉnh lại, Lục Xuyên ôm chặt nàng, hung hăng ôm trong lòng. Lục Xuyên ôm có chút đau, Giản Ngôn khó chịu đẩy hắn ra.
- Để anh ôm một lát.
Lục Xuyên hôn cổ nàng:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!