Buổi sáng Giản Ngôn cùng Lục Xuyên cãi vả một trận, lúc này tâm tình nàng không tốt đang giận dỗi nằm trên sô pha.
Nguyên nhân gây ra là vì cách hai căn nhà có người chết, hôm nay hạ táng, bên ngoài diễn tấu sáo và trống, Giản Ngôn đột nhiên nói với Lục Xuyên:
- Hôm nay là đầu thất của em?
( Yul: Ngày thứ 7 sau khi con người mất đi được gọi là "đầu thất". Cứ tính lần lượt theo thứ tự tổng cộng là bảy bảy 49 ngày và cứ hết 7 ngày được tính là một "tuần thất")
Lúc đó Lục Xuyên rất tức giận, mắng nàng đầu óc có bệnh, cho nên mới cảm thấy bản thân là người chết, còn trừng phạt nàng suốt buổi sáng không được nói chuyện với hắn. Nói xong liền vào thư phòng làm việc, để mặc Giản Ngôn một mình ở bên ngoài.
Giản Ngôn có chút ủy khuất, mấy ngày nay Lục Xuyên không đi làm, mà đem công việc đưa về nhà làm, hắn nói trước kia quá bận, cho nên sau này muốn đem thời gian rảnh rỗi ở bên cạnh nàng, kết quả hiện tại bỏ nàng một mình ở bên ngoài.
- Đồ lừa đảo.
Giản Ngôn ủy khuất chu miệng, đi đến cửa thư phòng, nâng tay gõ cửa, bên trong không có phản ứng, có lẽ vẫn còn tức giận.
Giản Ngôn cũng không biết làm sao, buổi sáng nghe bên ngoài đánh trống thổi kèn, cảm thấy xúc động mới nói những lời này, nếu lúc ấy Lục Xuyên không tức giận, nàng còn chuẩn bị hỏi Lục Xuyên chuẩn bị cống phẩm gì cho nàng.
Không mở được cửa, Giản Ngôn cũng lười hoạt động, nàng ngồi bên cửa, nghiêng tai nghe thanh âm trong phòng.
Giữa trưa Lục Xuyên bước ra ngoài, nhìn thấy Giản Ngôn giống như mèo con bị vứt bỏ ngồi dưới đất, lúc mở cửa vì quán tính đầu đụng vào đùi của Lục Xuyên.
Lục Xuyên bất đắc dĩ thở dài, đưa tay nâng nàng lên, vỗ đầu nàng an ủi, sau đó lôi kéo nàng đi đến bàn ăn, bắt nàng ngồi xuống, còn hắn vào bếp nấu cơm.
Gần đây Giản Ngôn cảm giác ăn uống không được tốt lắm, nhìn Lục Xuyên bưng lên thức ăn đầy đủ hương vị màu sắc, rõ ràng đều là những món nàng thích ăn nhất, nhưng nàng không có hứng thú động đũa.
Chỉ là hôm nay nàng mới phạm sai, khiến Lục Xuyên không vui, hiện tại nên ngoan một chút. Đã chuẩn bị tốt tư tưởng công tác, Giản Ngôn miễn cưỡng giơ đũa gắp đồ ăn lên.
Giản Ngôn càng nhai càng khó chịu, đồ ăn trong miệng giống như cây củi bị đốt, vừa đắng lại vừa chát, nàng nhịn không được phun đồ ăn ra bàn, phun xong rồi mới nhớ ngồi đối diện là Lục Xuyên, giống như trộm lén nhìn hắn một cái, cũng may Lục Xuyên không chú ý tới nàng.
Thấy Lục Xuyên không thấy, Giản Ngôn càng không kiêng nể gì, nàng nói với Lục Xuyên muốn xem TV, không chờ đồng ý liền ôm cái chén chạy vào phòng khách, làm bộ làm tịch mở TV lên coi, rồi trộm đổ đồ ăn vào thùng rác.
- Em ăn xong rồi.
Giản Ngôn đặt chén không lên bàn, đắc ý nói:
- Sao anh ăn chậm vậy, đừng ăn nữa tới xem TV với em đi.
Lục Xuyên buông chén cùng nàng đi tới sô pha, sau đó ôm Giản Ngôn ngồi lên đùi, hai người cùng xem phim Bĩnh Tĩnh Làm Phi.
Giản Ngôn dựa vào lòng Lục Xuyên, hít một hơi, cảm giác cả người thoải mái, nàng nắm bàn tay Lục Xuyên thưởng thức từng ngón tay, đầu dựa vào người Lục Xuyên.
- Lục Xuyên, người anh ấm quá, thật ấm áp.
- Ừ.
Lục Xuyên ôm chặt nàng vào lòng:
- Anh là đàn ông, thân thể ấm nóng là bình thường, người em quá lạnh, anh dặn em mặc thêm quần áo mà em không nghe.
Giản Ngôn cười hì hì:
- Em thích dựa vào người anh.
Sau đó ngẩng đầu cọ cọ trán của Lục Xuyên.
Lục Xuyên khẽ hôn khóe mắt của nàng, giọng ôn nhu:
- Giản Ngôn, hôm nay em dọa anh, về sau không được nói những lời mê sảng như vậy nữa, biết không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!