Ta nhìn thấy chân mày Tạ Tri Dật khẽ nhíu lại: Cũng tàm tạm.
Thực lòng mà nói, ta không thể hiểu nổi nam nhân này.
Chuyện rõ ràng đã bị ta phát hiện, vậy mà chàng vẫn không định giải thích gì cả.
Thản nhiên như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
Ta ngước mắt nhìn thẳng vào ánh mắt Tạ Tri Dật.
Chàng lập tức lảng tránh, chỉ trong chớp mắt đã dời tầm mắt đi nơi khác.
Ta cười dịu dàng, lấy giọng thục nữ:
"Phu quân, chắc chàng mệt rồi, chúng ta về phòng thôi."
Tạ Tri Dật cười nhạt, nắm lấy tay ta, giọng điệu êm ái:
"Được, chúng ta về phòng."
Giỏi đóng kịch thật!
Trong lúc Tạ Tri Dật quay người, ta nhanh chóng thả một ít mê dược vào chén trà của chàng.
"Phu quân, uống trà đi."
Tạ Tri Dật liếc nhìn chén trà ta đưa tới, tay chàng chợt khựng lại, ánh mắt thoáng một tia khó lường.
Nhưng ngay sau đó, chàng cầm lấy chén trà và uống cạn.
Cảm tạ nương tử.
"Nương tử, ta mệt quá."
"Nương tử, ta muốn ngủ."
Hiệu lực của mê dược sao lại tốt đến vậy?
Chẳng lẽ là do có thêm trà?
Nghĩ đi nghĩ lại, có khả năng lớn là do thể trạng yếu ớt của chàng.
Trong lòng ta thầm tính toán, lần tới nếu dùng mê dược, nhất định phải thêm chút trà, có khi hiệu quả còn tốt hơn.
Ta thuần thục cởi áo ngoài của Tạ Tri Dật, tìm kiếm tờ giấy trong người chàng.
Dù lục lọi rất kỹ, ta không tìm thấy tờ giấy nào, nhưng lại phát hiện một cảm giác rất thú vị.
Một khối, hai khối, ba khối... tổng cộng là tám khối cơ bụng.
Tiếc là thân thể chàng quá yếu.
Ta không khỏi cảm thán, nước mắt chực trào, nhưng chẳng phải vì buồn mà là vì... tiếc nuối.
Khụ khụ, quay lại chính sự.
Không thấy tờ giấy trong người chàng, chẳng lẽ chàng đã nuốt nó vào bụng?
Ta kiểm tra kỹ càng và phát hiện một manh mối nhỏ bên khóe miệng chàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!