Tri Nhạc thở dài một hơi, rồi gói ghém tất cả những lời muốn phàn nàn trong lòng mà ném hết ra ngoài.
Dù thế nào đi nữa, nàng chắc chắn sẽ đứng về phía Biệt sư tỷ.
"Biệt sư tỷ, hôm nay mặc chiến y màu gì đây?" Tri Nhạc giơ lên một chiếc áo ngoài đen tuyền và một chiếc áo ngoài màu ngọc bích.
Biệt Vũ chỉ vào chiếc áo màu ngọc bích, trên đó thêu họa tiết hoa leo ẩn hiện.
Tri Nhạc có chút tiếc nuối khi phải đặt chiếc áo đen xuống. Đệ tử Nhận Kiếm Phong đa phần đều tu kiếm đạo vô tình, đối với trang phục chỉ có hai yêu cầu: bền và sạch.
Vậy nên, hầu hết đệ tử Nhận Kiếm Phong đều mặc y phục đen, chỉ riêng Biệt Vũ là ngoại lệ, nàng mặc áo màu ngọc bích, hoàn toàn không hợp với vẻ u ám của Nhận Kiếm Phong.
"Sư tỷ không thử chiếc áo đen này sao? Màu đen là màu của sự tàn khốc, rất hợp cho trận đấu hôm nay." Tri Nhạc lại tiếp tục đề nghị.
Biệt Vũ lắc đầu, nàng đáp đầy ẩn ý: "Màu xanh tốt, mang đến vẻ đẹp tĩnh lặng của năm tháng."
Trong lòng nàng thầm nghĩ: "Tu tiên giới vẫn chưa hiểu được một điều."
Hệ thống: "?"
"Màu càng nhạt, đánh càng ác."
Hệ thống: "."
"Nói mới nhớ, đại sư huynh đâu rồi?" Biệt Vũ hỏi.
Nàng nhớ một lúc trước Bạch Khải vẫn còn quanh quẩn ở đây, sao bây giờ đã biến mất rồi.
"Đại sư huynh đã đi đến võ đài trước rồi, hắn nói sẽ chuẩn bị một bất ngờ cho muội." Thừa Lẫm Diêu đáp.
Khóe mắt Biệt Vũ giật giật, đại sư huynh nói sẽ chuẩn bị một thứ lớn cho nàng, sao nàng lại có chút lo lắng thế này.....
Tiếng chuông báo hiệu trận đấu sắp bắt đầu vang lên.
Số lượng đệ tử đến xem trận đấu hôm nay vượt xa dự tính của Thiết Nhu Tâm, nàng biết điều này là do Hành Việt sư huynh đã làm.
Nàng cảm kích nhìn về phía Hành Việt sư huynh.
Trương Hành Việt phe phẩy chiếc quạt xếp trong tay, mỉm cười với Thiết Nhu Tâm năm phần ôn hòa, ba phần thâm tình.
Nụ cười của Trương Hành Việt rơi vào mắt Nhu Tâm có chút dầu mỡ, nàng đè nén cảm giác kỳ lạ trong lòng, quay mặt đi, ôm quyền từ biệt đồng môn xung quanh.
Thấy Nhu Tâm ngượng ngùng tránh ánh mắt mình, Trương Hành Việt không khỏi tự mãn.
Nhu Tâm sư muội, lần này ta chắc chắn sẽ chiếm được lòng nàng.
"Ta chắc chắn sẽ đánh bại Biệt Cơ Nguyệt và ném nàng ta xuống nước!" Tiếng nói đầy tự tin và quyết tâm của Thiết Nhu Tâm vang vọng trên võ đài.
Ngay sau đó, nàng ta bay lên và đáp xuống võ đài.
Động tác của Thiết Nhu Tâm dứt khoát, mạnh mẽ, đầy phong thái của một kiếm tu hào phóng.
Các đệ tử trên khán đài không nhịn được mà tán dương và reo hò vì Thiết Nhu Tâm, trong đó đệ tử Thiên Kiến Phong là đông nhất.
Bọn họ lớn tiếng tán dương Thiết Nhu Tâm, ví nàng như một tiên nhân lạc xuống trần gian, vừa uyển chuyển vừa không mất đi phong thái của một kiếm tu.
Nghe những lời khen ngợi này, Thiết Nhu Tâm cảm thấy rất hài lòng.
Nàng ngẩng cao đầu, vung một đường kiếm hoa, rồi cắm linh kiếm vào vỏ, hành động này lại một lần nữa khiến đám đông kinh ngạc và tán thưởng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!