Chương 3: (Vô Đề)

Ngay khi Giang Lan gõ cửa phòng, Trần Phú cùng với một vài tiểu đệ của hắn cũng đã đến.

Trần sư huynh. Giang Lan khẩn trương gọi.

"Giang sư muội, chuyện này không liên quan đến ngươi, tránh ra." Trần Phú nói.

Giang Lan nói với giọng cầu xin:

"Sư muội hôm nay không khỏe, muội ấy không cố ý va chạm với huynh."

"Chuyện này không phải do ngươi định đoạt."

Trần Phú nhìn Giang Lan một lúc rồi cười dâm ô nói:

"Nếu ngươi muốn thay thế nàng ta để xin lỗi ta, ta cũng có thể xem xét tha thứ cho nàng ta."

Tiểu đệ và Trần Phú liếc nhìn nhau, dâm ô cười rộ lên.

Tuy nhiên, động tĩnh bên ngoài cửa cũng không thể khiến con nghiện internet bên trong phòng Biệt Vũ bị ảnh hưởng bởi sự bạo trướng linh khí đau đớn gấp bội biết được.

Trong đầu nàng chỉ có phím F.

"Ký chủ, làm gì đi, ngươi sắp xỉu đến nơi rồi!"

Trong những năm tháng dài làm hệ thống, nó chưa bao giờ nghĩ rằng việc trói định và ăn giỗ có thể xảy ra trong cùng một ngày.

Với tư cách là một hệ thống, nó không có năng lực gây ảnh hưởng đến hiện thực, không thể giúp Biệt Vũ.

Biệt Vũ khó khăn nói:

"Ta, ta muốn... hú, hú lên."

CPU của hệ thống chưa kịp xử lý được ý câu nói của Biệt Vũ, thì Biệt Vũ đã hú ra.

"Hừ! Hừ! Hừ a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a

Hệ thống: ?

Trần Phú và Giang Lan: ?!

Âm thanh kêu lớn khàn khàn và đau đớn của Biệt Vũ, khiến người ta nhận ra rằng nàng đang chịu đựng một cơn đau đớn rất lớn, nhưng mà sao tự dưng cảm thấy có mùi gì đó thui thúi?

Hệ thống kinh ngạc:

"Sao lại có mùi gì thúi quắt vậy?"

Trong khi đó, hồng hoang chi lực bùng phát từ cơ thể của Biệt Vũ, ánh sáng vàng bao phủ lấy nàng, tia sáng này tập trung thành một cột sáng được tạo thành từ linh lực, thẳng đứng xuyên qua mái nhà và đ.â. m thẳng vào mây trời, cuối cùng cột sáng phát nổ, biến thành tia sáng sắc nhọn bao phủ toàn bộ Lăng Vân Tông.

Các tu sĩ phải cắn răng sử dụng linh lực để chống lại linh áp, những tu sĩ có tu vi thấp không thể vận công chống lại trực tiếp quỳ xuống.

Linh áp cường đại cùng với cột sáng bay lên trời thường chỉ đại biểu một điều.

Có người luyện ra bản mệnh linh khí.

Lăng Vân Tông cuối cùng cũng ra đời một tu sĩ luyện ra bản mệnh linh khí.

Biệt Vũ đứng dậy, nàng chỉ cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng, tâm trí thoải mái.

Hú lên một tiếng, mà trị hết được tinh thần hao tổn của nàng trong nhiều năm qua.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!