Chương 16: (Vô Đề)

Ba tên tiểu đệ nhìn Trần Phú với ánh mắt đầy mong đợi, bọn họ đã theo Trần Phú một thời gian dài, nhiều lần Trần Phú suýt bị đánh thì bọn họ là người đứng ra đỡ đòn.

Trần sư huynh....

Cút đi. Trần Phú tức giận không có chỗ phát cáu.

"Các ngươi đừng mong lấy được một viên linh thạch nào từ ta, từ giờ muốn làm gì thì làm theo ai thì theo đi."

Trần Phú đúng kiểu giải thích rất rõ ràng câu

"đại nạn đến thân ai nấy lo".

Ba tên tiểu đệ biểu tình không vui vẻ gì.

Trần Phú rời đi có nghĩa là bọn họ phải tự đối mặt với khoản phạt năm nghìn linh thạch, mỗi tháng bọn họ chỉ nhận được năm viên linh thạch, bọn họ phải mất đến một nghìn năm mới trả hết nợ, nếu không thì chỉ có thể cả đời ở Tư Luật Các.

"Các ngươi có thể làm việc cho ta, để bù vào khoản bồi thường." Biệt Vũ xúi giục bọn họ.

"Ngoại trừ lúc ta cần các ngươi, các ngươi có thể làm chuyện của mình."

Ba người hai mắt nhìn nhau, đối với bọn họ đây rõ ràng là con đường sống, trên thực tế họ, bọn cũng không có nhiều lựa chọn.

Lão Đại. Ba người đồng thanh gọi.

Bọn họ đã quên mất chuyện nợ linh thạch vốn là do Biệt Vũ bịa ra.

Bọn họ chỉ biết rằng làm việc không công cho Biệt Vũ có thể bù vào khoản nợ năm nghìn linh thạch mà đáng lẽ ra nó không tồn tại.

Biệt Vũ xoa xoa cằm.

"Nhiệm vụ đầu tiên của các ngươi là theo dõi Trần Phú, nếu hắn bắt nạt đệ tử khác thì chỉnh đốn hắn."

Kẻ xấu thì phải nên nhận quả báo, đúng không?

"Nếu hắn muốn gây phiền phức, hãy bảo hắn đến Nhận Kiếm Phong tìm Chấp Vân Kiếm Tiên." Biệt Vũ không chút khách khí đẩy vấn đề cho sư tôn của nàng.

Đầu tiên nàng cho rằng Trần Phú thực sự không có lá gan tìm Chấp Vân, thứ hai là sư tôn của nàng sống thật sự rất ẩn dật, đến mặt mũi tông chủ cũng chưa chắc đã cho, Trần Phú muốn gặp hắn? Dựa vào đâu chứ?

Dựa vào việc hắn mập nhưng không ngấy sao?

Ngày lành của Trần Phú đã kết thúc.....

Trần Phú như thường lệ ngậm một cây tăm đi dạo quanh Thái An Sơn, các đệ tử đi qua đều cúi đầu đi nhanh qua hắn.

Hắn đột nhiên giơ tay chặn đường một nữ đệ tử, nữ đệ tử khẩn trương xin lỗi Trần Phú, sau đó cẩn thận muốn đi qua phía bên kia rời đi.

Nhưng Trần Phú hết lần này tới lần khác cố tình chặn đường nàng, rõ ràng là muốn đùa bỡn nàng.

"Sư muội, có muốn đến động phủ của ta ngồi chơi một chút không?" Trần Phú cười dâm đãng hỏi.

Không đợi nữ đệ tử trả lời, Trần Phú đã người ở phía sau lưng đá một cước bay ra ngoài.

Trần Phú giận dữ bò dậy, nữ đệ tử nhanh chóng chạy đi.

"Ai dám đá Gia Gia ta? Không muốn sống nữa phải không."

"Ngươi là Trần Phú đúng không."

Trần Phú quay đầu lại liền hứng trọn một cái tát.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!