Chương 7: Nhiệm Vụ Đầu Tiên

Quảng trường yên tĩnh cũng dần xuất hiện tiếng nghị luận.

- Phàm nhân a, người không thể tu luyện còn khó tìm hơn thiên phú SR nữa, quả thật là vua xui xẻo

Vũ Lôi Phong vẫn đứng lặng người nơi đó. Đám người từ từ rời đi nhưng hắn vẫn đứng thờ thẫn ra không nhúc nhích. Mãi đến khi quảng trường không còn bóng người hắn cũng chẳng quan tâm. Hắn xuyên không đến đây, còn chưa nhìn thấy cường giả đỉnh cao, còn chưa từng khoanh chân tu luyện vậy mà giờ hắn đã phải đứng yên tại chỗ làm Phàm Nhân, không chút thực lực.

Vân Thủy Tiên nhìn hắn. Trong mắt ngập tràn đau thương, đứa con út này dù ngỗ ngược nhưng nàng lại thương yêu nó nhất, Giờ đây nhìn thấy nhi tử như vậy, lòng này đau thắt lại, khóe mắt bắt đầu có lệ chảy xuống.

Vũ Lôi Vân, Vũ Lôi Uy và Vũ Lôi Danh không nói gì, ánh mắt đều vô cùng ảm đạm và bất đắc dĩ.

- Để tam đệ các con một mình một đoạn thời gian. Chờ tâm tình nó bình ổn lại, khó khăn lắm nó mới thay đổi, sau chuyện này e là nó lại trở lại như xưa. Haizz

Vũ Lôi Vân nói xong biến mất tại chỗ, ba người cũng lập tức rời đi.

Trong góc tường, Linh Nhi vẫn luôn nhìn chăm chú vào tam thiếu gia. Nhìn thấy bộ dạng hắn như vậy, trái tim nàng không hiểu sao lại đau nhói, nàng không biết tại sao mình lại cảm thấy như vậy, đôi mắt đã đỏ hoe từ bao giờ.

- TIỂU NA !

Vũ Lôi Phong quát lớn, cơ hồ vừa quát lên trong đầu vừa thét lên bên ngoài. Người xung quanh thấy hắn như vậy nghi hoặc khó hiểu. Nhìn Vũ Lôi Phong không thể trở thành Đấu Sĩ, có người bất đắc dĩ, có người thầm mừng.

- Tiểu Na sinh ra là để yêu thương chứ không phải để ngươi thích quát là quát như vậy.

Trong đầu Vũ Lôi Phong, tiểu Na nói.

- Tại sao, tại sao ta không thể tu luyện?

- Vì ngươi không có tư chất trở thành Đấu sĩ

- Vậy thì cái hệ thống này có ích gì chứ? Ta không cần!

Vũ Lôi Phong quát, hắn không thể tu luyện, vậy cũng không cần phải sống nữa, cái hệ thống này hắn cũng không cần.

- Mau. Đưa ta về Trái Đất. MAU!

Tiểu Na im lặng một lúc, rồi cười duyên, giọng nói lại vang lên.

- Kỳ thật, người mang hệ thống KOF vốn không thể tu luyện, không thể có tư chất.

- Cái gì ?

Tuấn trợn mắt

Tiểu Na cũng không nói gì nữa, còn nghe tiếng thở nhẹ như đang ngủ vậy.

Vũ Lôi Phong lững thững đi về phòng, thùng nước tắm Linh Nhi đã chuẩn bị sẵn cho hắn. Nàng đứng đó, lặng yên nhìn hắn, không nói một lời, nàng biết tâm tình của hắn hiện tại đang rất tệ.

- Linh Nhi, đa tạ.

Vũ Lôi Phong nhìn cô nàng trước mắt, hắn giờ mới có thể nhìn thật rõ dung nhan kia, chợt giọng hắn run run.

- H…Hằng. Là em hả Hằng? Hằng có phải em cũng đến đây không?

Linh Nhi không hiểu chuyện gì. Nàng không biết rằng mình có bộ dạng vô cùng giống với người yêu của Tuấn nơi Trái Đất, nhưng nàng mới 14 tuổi và Tuấn chưa kịp nhìn kỹ nên chưa nhận ra.

Quá chán nản với thân phận Vũ Lôi Phong, Tuấn nhìn Linh Nhi thật sâu, mắt khẽ ướt, nỗi nhớ người yêu, nhớ mẹ, nhớ bạn bè, nhớ mọi thứ ở Trái Đất lại trỗi dậy.

Linh Nhi nhìn thấy tam thiếu gia nhìn mình như vậy gương mặt chợt đỏ như quả gấc, tim đập loạn xạ. Nàng còn chẳng biết Hằng là ai mà thiếu gia cứ gọi mãi. Nhưng ánh mắt đó cứ nhìn nàng chằm chằm khiến nàng vô cùng ngại ngùng.

Vũ Lôi Phong bình tĩnh lại, hắn biết, hiện tại hắn chỉ có thể chấp nhận sự thật

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!