Chương 428: Ta tiêu tán đây, còn sống nữa sẽ bị tức chết!

Oành! Bang! Bốp!

Đã là lần thứ mười Trần Lệ bị chấn bay ra khỏi sơn động, nàng vô cùng khó tin nhìn vào bên trong, vô số cạm bẫy và lực lượng đón chờ nàng khiến toàn thân chật vật không chịu nổi.

- Ngự Lôi Thuấn Di!

Xoẹt Xoẹt! Thân pháp điên cuồng vận chuyện, Trần Lệ hóa thành một đạo lôi điện đỏ rực lao đi, thoắt ẩn thoắt hiện băng qua vô số cạm bẫy.

Bất quá lại một cái búa to khổng lồ trấn áp tới, nàng vô lực phản kháng bị gõ một cái bay thẳng ra ngoài sơn động.

- Cay thế nhờ! Aghhh!

Trần Lệ nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt từ bình tĩnh đã trở nên phún hỏa. Theo sau đó là một cỗ lực lượng như mãnh hổ thức tỉnh lấy thân nàng làm bệ phóng mạnh mẽ phát động.

Tâm tình của Trần Lệ đã trở nên cuồng nộ, là điều kiện để Bạo Huyết phát động một nửa. Trạng thái Bán Bạo Huyết triển khai, mái tóc của nàng trở thành màu máu, huyết quang lóe lên trong đôi mắt sắc bén.

Sức mạnh tăng tiến gấp ba lần, Trần Lệ một tay cầm Bôn Lôi Kiếm, tay còn lại siết chặt một thanh huyết đao ngưng tụ từ lực lượng Bạo Huyết.

- Đao Kiếm vô tình, tổ tiên ngươi đừng trách Tiểu Lệ bất kính!

Trần Lệ lần nữa lao tới, Đao Kiếm trong tay điên cuồng oanh kích, những cạm bẫy khiến nàng bay ra vài chục lần đã trở nên rất dễ đoán, vô số cơ quan bị đao ảnh và lôi điện nghiền nát.

- Ta chém, ta chặt!

Bùm Bùm Bùm!

Trần Lệ trong cơn phẫn nộ điên cuồng oanh kích, không ngờ vậy mà trực tiếp tiến sâu vào bên trong sơn động, thành công đi qua một đám cơ quan.

Chống tay vào gối thở dốc một hồi, Trần Lệ mỉm cười phất tay tiến vào, trước mắt nàng là một cánh cửa đá cũ kỹ. Không nói hai lời, Trần Lệ thẳng thừng dùng chân đạp nát cánh cửa, hùng hùng hổ hổ xông vào.

Nhưng ngay lúc này, ánh mắt Trần Lệ cấp tốc co rụt lại, miệng há to không cách nào ngậm lại, toàn thân run rẩy vì kích động. Trạng thái Bán Bạo Huyết cũng vô thức tiêu biến.

Bởi vì trước mặt nàng vậy mà lại là một hình bóng mờ ảo đang ngồi xếp bằng trên một cái giường ngọc. Thân ảnh này gần như là trong suốt, có thể thấy hắn đã yếu đến cực điểm, chỉ cách ngày tiêu tán không xa.

- Tàn hồn… Người là Lão Tổ Tông!

Trần Lệ rất nhanh nhận ra thân ảnh này, bởi vì dung mạo của Tổ Tông nàng được khắc họa trên một tấm thạch bích được cất giấu sâu trong bảo khố của Trần Gia, so với kẻ đang ngồi ở trên giường ngọc giống nhau như đúc.

Cảm giác khí tức cuồng bạo huyết tinh trên người Trần Lệ, thân ảnh này cũng khẽ nhướng mày lên, lại thấy cửa động phủ vậy mà bị đạp nát thành mảnh nhỏ, khóe miệng của hắn co giật không thôi.

- Tiểu nha đầu, ngươi là hậu nhân của bổn tọa sao?

Trần Lệ đang mải mê đánh giá lão giả, nghe hắn hỏi liền lấy lại tinh thần, nàng lễ phép kính cẩn cúi cầu nói:

- Hậu nhân đời thứ 56 Trần Gia, Trần Lệ bái kiến Lão Tổ Tông!

Thân ảnh nhẹ nhàng gật đầu, hắn đảo mắt đánh giá Trần Lệ một vòng, lẩm bẩm:

- Không tệ a, mới 24 tuổi mà…. Đù má thật luôn! Hư Hồn Cảnh Lục Trọng!

Còn đang dùng vẻ mặt thưởng thức đánh giá hậu bối, tàn hồn kia chợt rung động mãnh liệt đứng lên, suýt nữa thì ngã bổ nhào khỏi giường ngọc.

Vội vàng ổn định lại tâm tình trong ánh mắt quái dị của Trần Lệ, thân ảnh trừng mắt nhìn Trần Lệ hỏi:

- Thời đại này yêu nghiệt hoành hành vậy sao? Mới 24 tuổi mà đã có loại thực lực này? Ngươi thực sự là con cháu Trần Gia sao?

Trần Lệ đắc ý gật đầu, nàng nói:

- Không hẳn nha, chỉ có phu quân và đám người chúng ta là nghịch thiên thế thôi, ở tầm tuổi này những kẻ khác có khi còn chưa bước vào Luyện Hồn Cảnh Giới.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!