( cuối tuần vui vẻ nhé các độc giả thân thương )
Trận đấu dường như đã đi vào hồi kết, mọi người hiện tại không ai tin Vũ Lôi Phong sẽ thắng được Thiên Hưng nữa. Hắn vô cùng nhàn nhã trong khi Vũ Lôi Phong lại cực kỳ chật vật.
- Thật sao? Vậy để ta cho ngươi xem sự khác biệt.
Vũ Lôi Phong đứng đó, tà áo đỏ đen tung bay. Hắn khẽ chùi đi vệt máu nhàn nhạt nơi khóe miệng. Tay phải giơ ra trước mặt, hắn xắn tay áo tháo ra chiếc găng đen nơi cổ tay.
- Rốt cuộc toàn lực rồi sao?
Vũ Lôi Vân nhìn thấy cảnh này chân mày khẽ nhíu. Hắn biết sức mạnh thật sự của Vũ Lôi Phong nằm ở những chiếc găng kia. Nếu nó được cởi bỏ. Không nghi ngờ Vũ Lôi Phong sẽ vô cùng nhanh.
Trên đài cao. Ánh mắt Vân Thủy Tiên, Vũ Lôi Uy, Vũ Lôi Danh biến đổi. Linh Nhi khóe miệng mỉm cười nói.
- Thiên Hưng đó sắp thua chàng rồi.
…
Từ từ tháo đôi găng đeo cổ tay ra, Vũ Lôi Phong cũng không bị Thiên Hưng ngăn cản. Dù sao đã nắm chắc chiến thắng nên Thiên Hưng vẫn đứng đó nhìn xem tên Vũ Lôi Phong định giở trò gì.
Khán giả xung quanh cũng nghi hoặc, tên này không đánh mà lại làm cái gì vậy
Tháo xong một bên tay phải. Vũ Lôi Phong lại tháo luôn bên tay trái. Sau đó lại vén hai ống quần lên tháo tiếp hai cái đai ống quyển ở chân.
- Nà… Này, tam thiếu gia không lẽ vì thua nên điên rồi à? Hắn định thoát y ngay tại chỗ này sao?
- Ta cũng không biết, dường như là một cách cầu nguyện chăng?
Xung quanh liên tiếp vang lên tiếng xì xào bàn tán. Tất cả mọi người đều không biết Vũ Lôi Phong đang làm cái gì. Chỉ có trên đài cao. Linh Nhi, Vân Thủy Tiên và hai người Vũ Lôi Danh khẽ mỉm cười.
- Tam đệ rốt cuộc cũng chịu đánh thật a.
- Lần trước ta ăn một quyền, chịu thiệt không ít, đó là ta đã áp chế xuống Tam Tú a, chỉ sợ dù Nhị Tú Cửu Trọng Đỉnh Phong cũng không thể chịu được.
Vũ Lôi Uy và Vũ Lôi Danh khẽ nói. Họ là người rõ ràng thực lực Vũ Lôi Phong nhất.
…
Dưới quảng trường, hiện tại Vũ Lôi Phong đã tháo xong hai chiếc giày ra. Trong ánh mắt cổ quái nghi hoặc của mọi người. Vũ Lôi Phong lại đứng đó xoay xoay cổ tay cổ chân, lắc lắc cái đầu như đang khởi động.
Rắc … rắc
Từng tiếng xương khớp kêu vang lên trong bàn tay Vũ Lôi Phong. Ở Đại Lục Thúy Hằng này dường như cũng không có khái niệm bẻ khớp ngón tay a.
Cho nên màn bẻ khớp này khiến cho tất cả rùng mình.
- A…. thật thoải mái.
Duỗi cái lưng mỏi, Vũ Lôi Phong rốt cuộc cởi hết đống tạ trên người. Hiện tại cơ thể hắn nhẹ như lông hồng vậy.
Cầm đống dây đai và giày của mình, Vũ Lôi Phong liền ném nó sang một bên.
- Hiện tại ta cũng sẽ đánh thật.
Kiếm Lai Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp Vưu Vật
- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Đôi mắt Vũ Lôi Phong bắn ra chiến ý ngập trời. Tại một bên cách đó không xa, đống tạ của Vũ Lôi Phong đã bắt đầu rơi xuống mặt đất. Mọi người cũng không quá chú ý đến chúng. Dù sao cũng chỉ là vật trang trí mà thôi.
UỲNH UỲNH RẦM RẦM
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!