"Nhiệm vụ cấp A"
Khi nhìn thấy mấy chữ này, mọi người hơi sững sờ.
Nhiệm vụ bảo vệ lãnh địa công hội trong game Trọng Sinh này vốn là nhiệm vụ quy mô lớn, cho nên với công hội trên trăm người thì cũng không coi là không thể hoàn thành, nên được xếp vào cấp A.
Nhưng nếu số người tham gia ít hơn mười người, hệ thống sẽ tự động thăng cấp nhiệm vụ lên S.
Nhưng Toàn Chân Giáo chỉ có tám người tham gia bảo vệ, nhiệm vụ lại không được thăng cấp, vẫn được xếp ở cấp A.
Xem ra hệ thống không hề ngu ngốc, loại hành vi gần coi như gian lận này của Vô Kỵ cũng nằm trong sự tính toán chính xác của hệ thống.
Có thể tưởng tượng được nếu hành động theo ý tưởng không biết xấu hổ này của Minh Đô, phỏng chừng hệ thống lại càng không biết xấu hổ hơn, với cái kiểu của hệ thống, phá tường là trò trẻ con, có kéo đại bác ra cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
Thời gian đang đếm ngược, Vô Kỵ bắt đầu phân chia nhiệm vụ cho mọi người.
"Xuân huynh, ngươi và lão Nhị canh phòng! Chỉ cần chặn cửa vào là chúng ta đã thắng một nửa rồi!"
Xuân Tường gật đầu: "Có lão phu ở đây, không thành vấn đề!"
Doãn Lão Nhị bất mãn: "Ta tên là Doãn Lão Nhị chứ không phải lão Nhị!"
Vô Kỵ gật đầu: "Ok lão Nhị!
"Sau đó, Vô Kỵ quay sang chỉ vào vách tường, rồi nói với Minh Đô:"Lão Lý, thấy vị trí hướng ba giờ chưa, ngươi đứng chờ ở đó.
Đợi khi Xuân huynh khống chế quái vào tầm bắn của ngươi, ngươi cứ thoải mái tung chiêu!"
Minh Đô nói đầy tự tin:
"Yên tâm, ta từng đánh quái nhỏ ở đây rồi. Với sát thương ma pháp của ta, lại thêm độc của Xuân huynh, chắc chắn có thể diệt chúng nó trong tích tắc!"
Vô Kỵ nói: "Bỏ qua vấn đề nhân phẩm, về thực lực của ngươi thì ta còn tin tưởng được!"
Vương Vũ khinh bỉ: "Lão Lý toàn bốc phét, sát thương ma pháp kia của ngươi, hai chiêu sét không làm ta tụt nổi 70% máu!"
Những người khác sợ hãi:
"Thật hay giả vậy? Lão Lý nổi tiếng sát thương ma pháp cao, nghe nói lúc làm nhiệm vụ truy nã, hắn còn có thể giết Chiến sĩ trong giây lát, thế mà hai sét lại không xử được một Võ sư là ngươi?"
"Ngươi hỏi hắn đi!
"Vương Vũ liếc Minh Đô một cái. Minh Đô xấu hổ ho khan:"Phòng ngự của ngươi bao nhiêu?"
"Cả vật và cả ma đều là 110!" Vương Vũ đáp.
"Cút!
"Mọi người quát lên. Trong giai đoạn hiện tại, khi trang bị vật phòng không hề ít, nhưng trang bị ma phòng lại rất khó kiếm. Dù Danh Kiếm Đạo Tuyết theo trường phái trang bị điển hình thì nay cũng chỉ mới có 50 điểm ma phòng mà thôi. Ngươi, một tên Võ sư, ấy thế mà lại có hẳn 110 ma phòng, có còn để cho Pháp sư sống không. Vô Kỵ mặc kệ Vương Vũ, kẻ đã không thuộc phạm trù nhân loại, quay sang nói với Minh Đô:"Ngươi cứ đứng ở đó, không phải lo tiêu hao vật phẩm!"
"Biết rồi, biết rồi! Nói nhiều quá đấy!" Bị Minh Đô bảo là nói nhiều thì đúng là oan cho Vô Kỵ.
"Đạo Tuyết! Chút nữa ngươi phối hợp với Bao Tam và Gà Con, trong phạm vi Bẻ Cong khống chế của Xuân huynh, ba người hỗ trợ trị liệu và tung chiêu! Cứ thoải mái mà đánh, đánh không lại thì bỏ chạy, chúng ta chơi được!"
"Biết rồi!"
So với những người kia, Đạo Tuyết và Bao Tam khá ôn hòa, Ký Ngạo thì chỉ là một thằng nhóc, lúc này vẫn rất nghe lời chỉ huy.
"Thiết Ngưu!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!