Chương 7: Đại họa, đại họa rồi!

Bước ra khỏi huyễn trận, Đồng Mẫn Mẫn và Sở Hoài Thu liền tiến nhập vào một tòa thành rộng lớn được dựng nên bằng thủy tinh thạch.

Thắp sáng lên không gian là một loại thực vật đặc biệt mọc ven hai bên thành tường, lung linh lấp lánh như hàng ngàn giọt nước phản chiếu phát quang, bất giác mê hoặc tầm mắt của người đến trong khung cảnh huyền ảo mỹ lệ này.

Lần theo ánh sáng dẫn bước, Sở Hoài Thu cảm thấy không khí ngày một khó chịu, ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn hơn, trước mắt một trận choáng, Sở Hoài Thu chống tay khụy xuống.

"Sư phụ, người làm sao vậy?"

Đồng Mẫn Mẫn đi trước nghe thấy tiếng động thì quay lại, lo lắng chạy đến đỡ Sở Hoài Thu đang khọt khạc hít thở không thông.

Sở Hoài Thu chật vật ngước lên, thấy Đồng Mẫn Mẫn không có triệu chứng gì, không khỏi nghi ngờ hỏi.

"Con không thấy khó chịu trong người à?"

Càng tiến gần đến Bích Hàn kiếm thì linh khí thanh tẩy càng dày đặc, đáng lí ra Đồng Mẫn Mẫn đã bị nó đánh bay từ lúc bước vào cửa rồi mới đúng, chứ đừng nói là vào sâu được từng này, có thể như Sở Hoài Thu chịu đựng được đến giờ đã là tốt.

Đồng Mẫn Mẫn nhướng mày, khó hiểu:

"Không có, con thấy bình thường mà! Bộ có gì không đúng sao?"

Quá không đúng ấy chứ! Ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào giả dạng, không chỉ phá vỡ kết giới bất bại của Cố Ngạc Thiền Vũ, mà đối với linh giới ở dây cũng thản nhiên không.

Đồng Mẫn Mẫn ơi là Đồng Mẫn Mẫn, ngươi thật sự là ai?

"Sư phụ? Sư phụ, người sao rồi?" Sao tự dưng im re vậy?

Đồng Mẫn Mẫn thấy Sở Hoài Thu không nói gì chỉ chăm chăm nhìn nàng, ánh mắt có chút thất thần mê muội, không khỏi đưa tay vỗ vỗ vào mặt hắn, lay tỉnh tâm trí.

Sở Hoài Thu lắc đầu, chống bờ tường đứng dậy.

"Không có gì, chúng ta đi tiếp thôi!" Sở Hoài Thu đã xác định được việc mà y nên làm nếu còn sống sót trở ra, đó là điều tra thân thế thật của Đồng Mẫn Mẫn.

Được.

Càng vào sâu trong tòa thành càng thấy nơi đây đúng là kiệt tác của tạo hóa, hoa thơm cỏ lạ đua sắc khoe hương, thấp thoáng như nghe được tiếng nước chảy Róc rách bên tai, không gian im ắng tĩnh lặng càng như kích động lòng người.

Đồng Mẫn Mẫn như bị mê hoặc mà đi về phía trước, không để ý thấy Sở Hoài Thu phía sau đã ôm ngực, phải vịnh tường mà đi, hơi thở ngày một nặng nhọc.

Linh khí nơi đây quả thật không thẻ xem thường, ngay cả một ma tu đương trải như y cũng khó lòng chống đỡ, vậy mà Đồng Mẫn Mẫn vẫn thản nhiên như không, một đường này hoàn toàn không hề bị ảnh hưởng bởi khí tức của nó.

Nước theo các khe rãnh đi nuôi sống thực vật đều chảy về thượng nguồn, đổ vào lòng hồ lam ngọc ánh xanh tuyệt đẹp. Trên đỉnh động có một lổ hổng ước chừng hơn 20 mét, giống như miệng của một ngọn núi rỗng tếch khoét sâu vào trong.

Có vẻ như truyền thuyết Bích Hàn kiếm rơi từ trời cao xuống là thật, bởi theo ánh trăng nhàn nhạt chiếu sáng, là một trụ đá cắm thẳng thanh kiếm đượm xanh như bầu trời.

"Oa, đẹp quá! Sư phụ, sư phụ, người mau nhìn!" Đồng Mẫn Mẫn tán thưởng, không hổ là kì kiếm trong thiên hạ, quả nhiên danh bất hư truyền.

Đồng Mẫn Mẫn vui vẻ chạy lại nắm tay áo Sở Hoài Thu lay lay, nói.

"Sư phụ, Bích Hàn kiếm này rất hợp với dáng người nha!" Bảo kiếm phải đi với mỹ nam thì mới tương xứng, Đồng Mẫn Mẫn nghĩ vậy.

Sở Hoài Thu vỗ ngực bình bịch, lời muốn nói ra ứ nghẹn vào trong. Ta còn chưa muốn chết đến thế đâu, ma tu mà chạm vào nó là phỏng tay đó cô nương à!

Từ cửa động truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Sở Hoài Thu thấy sự chẳng lành liền kéo Đồng Mẫn Mẫn ra sau bảo hộ, không đến một khắc đã thấy cả đoàn người tiến vào, tản ra xung quanh bao vây hai người, rút kiếm chỉa vào Sở Hoài Thu và Đồng Mẫn Mẫn.

"Hai tên ma đạo các ngươi đúng là gan tày trời, mới dám xông vào tận thánh địa của Khải Thanh phái. Bổn trưởng môn nếu như để các ngươi bình an rời khởi đây, thì cái tên Tiêu Mặc Phùng ta sẽ viết ngược."

Theo giọng nói âm trầm hùng hậu, đệ tử Khải Thanh phái dàn hàng ra nhường đường cho Tiêu trưởng môn uy vũ bước vào. Người nọ xấp xỉ tuổi trung niên, tướng mạo đường hoàng chính trực, trên người toát ra loại khí thế uy nghiêm khiến người khác kính phục.

Đồng Mẫn Mẫn nhìn Tiêu mặc Phùng một chút, kéo tay áo Sở Hoài Thu nhỏ giọng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!