Tác giả có hai thông báo nhỏ:
Thứ nhất: Bắt đầu từ chương này truyện sẽ có cải biến.
==> Lí do: Tác giả mới phổ cập lượng thông tin mới về thế giới tu chân, nên mấy cái chiêu thức vi diệu hay gì gì đó m. n xem xong cứ tự thôi miên mình "Chuẩn rau xanh nhà ngoại trồng". Thế là tác giả não ngắn không cần bổ sung thêm muối i
-ốt, độc giả quen tu chân thăng cấp không cần đau đầu tự hỏi. Thế giới trong "Ta là... Vợ của Ma Tôn" rất đơn giản, nên m. n đừng hình dung nó quá phức tạp cũng đừng yêu cầu quá cao về nó, m. n đọc cảm thấy vui vẻ và yêu thích nó là được rồi.
Thứ hai: Sau khi hoàn truyện ta sẽ beta lại từ đầu.
==> Lí do: Truyện viết khoảng 2 năm về trước, khi đó ta khá mờ mịt về thế giới tu chân, nên cứ dựa theo Tây Du Kí viết ra thế giới chỉ có Yêu ma
- Thần tiên
- Và con người. Lúc đó đang đọc ngôn tình nên ngòi viết cũng bị ảnh hưởng nặng, lạm dụng văn phong cổ đại khá nhiều. Nên bản beta lại sẽ sử dụng ngôn từ giản dị và quen thuộc với người Việt Nam mình hơn, cũng muốn thay tên truyện và tên nhân vật vì bị chê là trẻ trâu, nhưng m.
n đã quá quen thuộc với nữ chính Đồng Mẫn Mẫn rồi nên vấn đề này sẽ bàn lại sau.
Không nhiều lời nữa, mời m. n tiếp tục theo dõi truyện~
***
Động phủ xa hoa tráng lệ, ngày cũng như đêm được thắp sáng tưng bừng. Chỉ có điều, không khí trong động lại nặng nề đến mức làm cho người khác cảm thấy hít thở không thông, ngay cả tiếng kim châm rơi xuống đều có thể nghe được rõ ràng.
Thị tì trong động phủ nhắm mắt cúi đầu hầu hạ, hầu như ai cũng cố gắng điệu thấp bản thân không làm ra hành vi ngu ngốc hay nổi trội gì. Chỉ cần là người của tộc yêu nhền nhện thì đều biết, Tân Yêu Vương kế nhiệm là một người tàn nhẫn khát máu, không chỉ đối với kẻ địch mà đối với tộc nhân càng muốn tàn nhẫn hơn.
Từ khi hắn xuất hiện bức chết tộc trưởng chèn ép tộc nhân, hắn không ngừng đánh chiếm mở rộng địa phận giẫm đạp lên xương máu kẻ thù. Mọi người trong tộc đối với hắn vừa hận lại vừa sợ, nhưng đứng trước cường giả mọi thứ đều trở nên nhỏ bé không đáng kể. Người chết thì đã chết, người sống vẫn phải tiếp tục tự thủ bổn phận hầu hạ chủ nhân, mặc kệ cho hắn có là ai hay là gì.
Liếc nhìn đám người cẩn cẩn dực dực không một lời ra tiếng vào, Tưởng Viễn Ninh hài lòng nhếch mép. Đương lúc nhận lấy chén huyết thú từ thị nữ dâng lên, dư quang nơi khóe mắt vô tình liếc thấy một trong số đó đang lén lén lút lút đánh giá thương tích hắn. Ngay lập tức cuồng nộ trong đáy mắt trào lên, nhoáng một cái hắn đã xuất hiện trước mặt thị nữ nọ. Trong khi mọi người còn chưa lấy lại được tinh thần đã thấy hắn mỉm cười tà mị, mê hoặc như thế, động lòng như thế, nhưng móng tay sắc nhọn lại tố giác hành vi bạo ngược của hắn kia. Trước ánh mắt trợn tròng không thể tin được của thị nữ nọ, một giây sau đó nội đan của nàng đã nằm trong tay hắn trở thành cám vụn.
"Hừ!"
Khinh miệt vẫy tay một cái, Tưởng Viễn Ninh liếc nhìn thi thể nhiễm máu trong giây lát trở về nguyên hình thành một con nhện to tướng, lạnh nhạt phân phó.
"Ném xác cho độc trùng ăn!"
Nói rồi ra hiệu cho bốn hộ pháp bên cạnh lui xuống, chờ khi không còn người thứ hai trong phòng, đáy mắt bình tĩnh vô ba bỗng trở nên ngoan độc hung tàn.
Hay cho một kẻ tự xưng là chính nhân quân tử vạn người kính ngưỡng, vậy mà vì đoạt được người trong tay hắn thủ đoạn gì cũng dám dùng. Nếu không phải hắn hi sinh tộc nhân hóa về nguyên hình mở ra đường máu chạy thoát thân, nói không chừng ngay cả cái mạng này của hắn cũng ở lại bồi vị Thiên Tiên toàn thân tỏa ra sát khí như luyện ngục kia.
Không khí trong phòng càng thêm âm trầm bức người, Tưởng Viễn Ninh bóp nát chén huyết thú đặc chế trong tay. Nhìn chất lỏng màu đỏ sền sệt theo kẽ tay chảy xuống, biểu tình theo đó càng âm u khó dò.
Hắn ghét ánh mắt cao cao tại thượng vĩnh viễn như nhìn loài sâu bọ của chúng tiên, hắn muốn moi nó ra giẫm đạp dưới chân bóp nát sự tự tôn của bọn họ. Thứ hắn muốn làm hắn nhất định sẽ làm được, người hắn muốn có dù chết cũng phải chết trong tay hắn, mặc kệ cho cái giá phải trả có là gì.
Suy đi tính lại một lượt, Tưởng Viễn Ninh nhếch môi gõ lên mặt bàn.
"Ngươi, đi tới ma giới một chuyến báo cho Ma Tôn đại nhân: Bổn tọa rất hứng thú với đề nghị lần trước của y!"
Từ khi thoát khỏi cấm chế Đồng Mẫn Mẫn cũng rơi vào giấc ngủ li bì, cho dù có bị Phụng Song Anh ác ý "tra tấn" bằng những thủ đoạn có thể xưng là ba chấm và thiểu năng trí tuệ như phơi chuối chiên lên mặt, Đồng Mẫn Mẫn cũng hệt như tượng đá chẳng buồn mà ư hử gì. Sở Hoài Thu lo lắng đến đứng ngồi không yên, cứ ba ngày thì bào ngư vi cá, năm ngày thì Mãn Hán Toàn Tịch, còn đặc biệt mời cả hòa thượng của Vân Phong tự ngàn dặm xa xôi tới đây ăn nhậu hò hát trong phòng nàng.
Đồng Mẫn Mẫn bày tỏ... Phải mà nàng có thể trợn mắt bật dậy ngay lúc đó, cam đoan cả đám hòa thượng chơi High đến mức chỉ còn tà lỏn kia ngày mai sẽ đầu quân làm thái giám hết, dù gì về mặt bản chất cũng đều là "hàng" không xài được.
Cả đám hòa thượng chỉ còn quần tà lỏn:... A di đà phật! Thiện tai! Thiện tai!
Chuyện kể, vì sao cả trăm năm rồi mà Vân Phong tự vẫn chưa sập? Hòa thượng vẫn sống, hơn nữa còn sống "thoát tục" hơn xưa?
Đáp: Sau khi tiễn chân thầy trò Đồng Mẫn Mẫn đi thì Nhị sư huynh
- Thần tượng của toàn chùa cũng mất tích. Người của Vân Phong tự từ đó lấy nước mắt rửa mặt, cứ tới giờ ăn lại có người la hét đập đầu vô đậu hũ nhớ đến khuôn mặt trắng nõn của Nhị sư huynh mà vừa khóc vừa ăn, cảnh tượng đó thiệt vô cùng kích thích thần kinh và dạ dày người xem.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!