Hắt, hắt xì a!!
"Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?"
"Không có gì, chắc là có ai đó đang ghen tị nên nói xấu tỷ thôi!"
(Sở Hoài Thu:... Đúng là thứ nghịch đồ khi sư diệt tổ!)
Đồng Mẫn Mẫn quẹt mũi, nhìn dáng vẻ quan tâm của Tiểu Mẫn Mẫn phía trước, đột nhiên lại cảm thấy có hơi xấu hổ.
Đáng lí ra nàng mới là người phải chăm sóc và bảo vệ cô bé, nhưng từ lần đầu gặp gỡ thậm chí là bây giờ, người được tỉ mỉ chiếu cố ngược lại chính là nàng, không chỉ được nhường cho cơ hội trùng sinh mà ngay cả thời khắc nguy hiểm nhất cũng được cô bé không ngần ngại chạy tới giúp đỡ.
Nếu không có cô bé, Đồng Mẫn Mẫn nàng từ lâu đã đi Tây thiên thỉnh kinh với Đường Tăng rồi. (Aka: Thăng thiên)
Đến bây giờ dù là muốn hay không Đồng Mẫn Mẫn cũng phải công nhận một điều, nàng xuyên tới nơi này lâu đến vậy rồi, nhưng quả thật là nàng chẳng hiểu gì về thế giới này cả.
Giống như một đứa trẻ bập bẹ được người dẫn dắt đi về phía trước, chỉ mới nhìn thấy những thứ nhỏ hẹp mà không biết thế giới ngoài kia rộng lớn tới mức nào.
Sờ sờ mũi, Đồng Mẫn Mẫn hơi ngượng ngùng thấp giọng ho khan.
"E hèm! Tiểu Mẫn Mẫn này, muội sống ở đây cảm thấy thế nào? Có thấy khó chịu không? Hay tỷ tìm cách đưa muội ra ngoài nhé?"
Nàng cũng không muốn cứ tiếp tục chiếm đoạt tiện nghi của cô bé, nói gì thì nói cô bé cũng là chủ nhân của thân thể này, chỉ cần cô bé muốn, nàng nhất định sẽ không do dự trả lại tấm thân kia.
Tiểu Mẫn Mẫn quay lại nhìn nàng, Đồng Mẫn Mẫn liền không tự giác được mà dựng thẳng lưng lên, cứ nhìn chòng chọc như thế cho đến khi toàn thân Đồng Mẫn Mẫn rớt xuống một tầng da gà mới bắt đầu mở miệng.
"Nếu muội ra ngoài rồi, một mình tỷ ở đây thì làm sao?"
Gãi gãi đầu:
"Thì cùng lắm tỷ ngủ thôi, muội ở đây hơn trăm năm được chẳng nhẽ tỷ lại không?" Bất quá thì nói chuyện với đầu gối sống qua ngày, dù sao nàng cũng mang danh là tự kỉ mà. (* ̄∇ ̄*)
(Sở Hoài Thư bưng mặt:
"Trời ơi đồ đệ nhà tui, ra mà coi nó có tiền đồ không nè trời?!!")
Tiểu Mẫn Mẫn cười bất đắc dĩ, lắc đầu.
"Giá mà muội có một phần vô tư như tỷ thì tốt rồi, nhưng là, cho dù có muốn thì muội cũng không thể ra ngoài được."
Tại sao?
Mặt của Đồng Mẫn Mẫn liền đần ra, chăm chú nhìn Tiểu Mẫn Mẫn đi tới đưa ngón tay chỉ thẳng vào ngực nàng.
"Nơi này không còn dung chứa được muội nữa, kể từ khi tỷ trùng sinh sống lại, hết tất thảy đã đi ngược lại quỹ đạo vốn có. Linh hồn tỷ và thân thể muội hiện tại đã hợp nhất, nếu cứ bắt ép một mực để muội đi vào, thân thể không chỉ kháng cự lại mà còn tổn thương đến nguyên thần."
Đồng Mẫn Mẫn nhíu mày.
"Không tìm được cách vẹn toàn cả đôi bên sao?"
Nàng cũng không muốn suốt đời phải ngây ngốc ở nơi này, nếu thật sự có biện pháp, tại sao lại không thử? Ngẫu nhiên đi tới thế giới này cũng đã lâu đến vậy rồi, cho dù không có những thứ quen thuộc như ở thời hiện đại, nhưng ít ra ở đây có những người thật lòng quan tâm đến nàng, cảm tình quyến luyến, sao lại không thể không có.
Đồng Mẫn Mẫn cũng không muốn trở về căn nhà chỉ có duy nhất một mình nàng, mỗi ngày làm bạn là cái Ti
-vi hay điện thoại giữa sô
-pha trống trải. Căn nhà rộng nhưng người thì không có, thật sự rất cô đơn.
Lắc lắc đầu xua đi ý nghĩ, Đồng Mẫn Mẫn không khỏi tự giễu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!