"Nhẹ, nhẹ một chút.. A, đừng động nơi đó! Ưm, thật thoải mái! Ha.. Ha..!!"
"Sư phụ, người làm ơn đừng phát ra những âm thanh dễ gây hiểu lầm như vậy nữa được không? Ai không biết nghe được, còn lầm tưởng thầy trò ta đang làm chuyện gì mờ ám!"
Mặt Đồng Mẫn Mẫn đen sì như gan heo, không kiên nhẫn nói.
Sở Hoài Thu tức giận, quay sang hét lên:
"Còn không phải là tại ngươi? Nếu không phải tại ngươi vứt ta vào chỗ đó đi khiêng cát khiêng đá, thì ta nào đã phải chịu đau nhức như bây giờ." Toàn bộ thắt lưng và xương bả vai y đều muốn sụn xuống rồi nè!
Đồng Mẫn Mẫn nhấn nhấn huyệt vị trên lưng Sở Hoài Thu, thản nhiên nói:
"Thì con đang chuộc lỗi bằng cách giúp sư phụ đấm bóp đó thôi, còn la lối gì nữa."
Sở Hoài Thu hừ hừ không vui, nhưng vẫn để Đồng Mẫn Mẫn tiếp tục làm công việc của mình.
"Sư phụ, người thật là không còn ngân lượng?" Đồng Mẫn Mẫn nhìn sắc mặt Sở Hoài Thu dò hỏi.
"Tất nhiên. Chứ nếu không con nghĩ, ta cực khổ giả dạng làm đạo sĩ chỉ vì muốn đi thu hồi mớ yêu lực cỏn con đó thôi chắc? Ngân lượng cũng là thứ không kém phần quan trọng." Chưa nghe qua câu, một đồng tiền cũng làm khó bước chân anh hùng hảo hán à!
Đồng Mẫn Mẫn dừng tay, nắm cằm hơi suy nghĩ:
"Sư phụ, chúng ta là người xấu đúng không?" Nàng đột nhiên hỏi.
"Ta thì thường thôi, còn con thì xấu hung tàn." Sở Hoài Thu lựa lời mà đáp.
Đồng Mẫn Mẫn vỗ xuống tấm lưng y một cái, dám bẻ cong lời của nàng.
"Ý con không phải vậy. Sư phụ, người mang con đi chơi được không?" Mắt long la long lanh trông mong nhìn y.
Sở Hoài Thu nhíu mày:
"Trời đã tối rồi, còn muốn đi đâu nữa?" Con bé này thật là, không lo chuyên tâm tu luyện mà suốt ngày chỉ nghĩ đi chơi.
Đồng Mẫn Mẫn cười, nụ cười khiến Sở Hoài Thu lạnh sống lưng, y linh cảm thấy có điều không lành, tiểu ác ma này lại nghĩ ra trò gì nữa đây?
Môi Đồng Mẫn Mẫn kéo ra, bí ẩn nói:
"Sư phụ người không biết, có một số nơi chỉ khi trời tối mới thích hợp ghé thăm." Còn phát ra một tràng cười rùng rợn, dọa Sở Hoài Thu run lẩy bẩy.
"Là nơi nào con mau nói, đừng làm vi sư sợ!"
Đồng Mẫn Mẫn Ha hả vỗ vai y:
"Đến đó rồi sư phụ sẽ biết, đó là nơi rất thú vị nha!"
Không đi có được không? Sở Hoài Thu không tiếng động phản bác.
"Đây là nơi thú vị mà con nhắc đến sao?"
Sở Hoài Thu thật muốn hét lên, nơi này một chút cũng không thú vị!
Y đang ở Khải Thanh phái, môn phái tu tiên đỉnh đỉnh đại danh giang hồ, cũng là cấm địa đối với những ma tu như bọn hắn.
Số là trong lúc ngồi đợi Sở Hoài Thu ở quán trà phía đối diện, thím Từ
- Bà chủ tiệm trà – Thấy Đồng Mẫn Mẫn nhàn chán ngồi một mình nên đến trò chuyện cùng nàng, nói được một lúc thì thím ấy có nhắc đến Khải Thanh phái, nơi quy tụ vô số anh tài trong thiên hạ.
Khải Thanh phái không luận gia cảnh xuất thân của môn đệ, cho dù là thân vương quý tộc hay kẻ ăn xin đầu đường xó chợ, đều hưởng chung một cung cách đối xử như nhau, nơi đây chỉ tôn vinh những người có thực lực, những thứ khác xin được miễn bàn đến.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!