Chương 51: Rời cốc (2)

Không như mọi khi yên bình thanh tĩnh, hôm nay Vô Cực Cốc phá lệ ồn ào náo nhiệt. Người tới tới lui xếp hàng bốc thẻ tre, bốc xong rồi thì đi báo danh cho người khác lên bốc, Đồng Mẫn Mẫn cũng không ngoại lệ.

Liếc nhìn một hàng dài không thấy điểm cuối, Đồng Mẫn Mẫn thật muốn hộc máu khi là người xếp sau cùng. Cũng phải thôi, mặt trời đã lên ba sào rồi mà giờ nàng mới dậy, không nói cũng có thể đoán được khả năng phơi mông ngủ nướng của nàng siêu việt như thế nào.

Cào cào tóc, Đồng Mẫn Mẫn âm thầm nghiếng răng phẫn hận.

Tất cả, đều là do tên sư phụ bết rượu của nàng mà ra! Gì mà cổ động tinh thần trước khi đi thi chứ? Toàn là hãm hại người không à! Đến giờ đầu của nàng vẫn đau đây này!

Không phải khen chứ, Cao Diên Tông quả thật là một người rất thức thời, luôn nắm bắt tốt mọi thời cơ để có lí do chính đáng mà đi nhậu nhẹt. Rõ ràng biết hôm nay là một ngày vô cùng trọng đại, thế nhưng lại cố tình rủ rê đệ tử đi ăn nhẹt chè chén.

Mà Đồng Mẫn Mẫn cũng có vừa gì, thấy người ta ăn chẳng lẽ nàng đứng đó ngó miệng, hơn nữa, còn là một bàn sơn hào hải vị mà nàng đi đầu này đầu kia xin đểu một ít?

Đương nhiên là không có khả năng rồi, quy tắc làm người của Đồng Mẫn Mẫn chính là ăn trước nói sau, vậy nên rất nhanh đã lao vào nhập cuộc

"Trăm phần trăm không say không về!"

Đều nói, trên không nghiêm thì dưới tất loạn.

Hai thầy trò ăn sướng miệng rồi thì lăn đùng ra ngủ, cũng chẳng quản trời trăng mây gió cứ thế đánh một giấc vù vù. Nếu không phải Trương Thanh có việc tình cờ đi ngang qua, khẳng định hai thầy trò họ còn phơi bụng nằm tới chiều.

Mỗ sói thông báo:

Nữ chính lại bước một bước trên con đường ăn chơi lầy lội!

Đứng lâu đâm ra cũng mỏi chân, mà trời lại nắng chang chang thế này. Đồng Mẫn Mẫn che tay, môi trề ra cả dặm.

Thật là vô nhân đạo nha, còn tiếp tục đứng như vậy nữa, trước sau gì nàng cũng thành xiên thịt nướng cho coi! Ai chứ Đồng Mẫn Mẫn tuyệt không bạc đãi chính mình, có bạc đãi, cũng là bạc đãi người bên cạnh!

Đồng Mẫn Mẫn cười gian, xem ra lại có người chịu khổ rồi!

Không cần tìm đâu xa, trước mặt nàng đây đã có ngay một người. Cao to anh tuấn, rất thích hợp để chắn nắng che mưa.

Hai mắt Đồng Mẫn Mẫn loé sáng, điều chỉnh tốt gương mặt liền đưa tay giật giật ống tay áo của người nọ, giọng mũi nghẹn ngào vô cùng đáng thương.

"Sư huynh, bế muội với ~ !"

Đồng Mẫn Mẫn không hề thấy xấu hổ với hành vi mặt dày làm nũng của nàng. Gì chứ, ta nhỏ ta có quyền nha!

Vị sư huynh nọ quay lại nhìn nàng, gương mặt anh tuấn có vẻ hơi kinh ngạc mà há hốc cả ra.

Wow, đây chẳng phải là nhân vật truyền kì của Vô Cực Cốc sao?!!

Đầu năm nay, trước khi ra đường phải cầu trời khẩn phật, bằng không, nhất định sẽ gặp đại họa lâm đầu. , muốn làm người cũng không dễ dàng gì. Trước hết, vẫn là nhắc đến lời đồn đang lưu truyền thịnh hành ở Vô Cực Cốc.

Bước ra cửa thì hãy nhìn xem chân, đi đường mà gặp Đồng Mẫn Mẫn hãy đi đường vòng, nếu xui xẻo bị bắt được thì hãy lăn ra mà vờ giả chết.

Nhưng khuyên ngươi không nên sử dụng biện pháp thứ hai, vì đôi khi Đồng Mẫn Mẫn đói quá vẫn đè ra đánh cướp như thường. (Mỗ sói -_-:

"Có cảm giác như đang tả gấu!")

Mộ Dung Cảnh có chút ngoài ý muốn nhìn vị sư muội nhỏ nhắn trước mặt, đặc biệt là khi nhìn đến hai mắt rưng rưng kia, đâu đó trong tâm hồn y như bị ai hung hăng nhéo một cái.

Nhìn đi, nhìn đi!

Đúng là lời đồn dở nóc nhà người ta, nghĩ sao mà một bé con đáng yêu lại làm ra những hành vi dã man như vậy được? (Lầm to!) Biết ngay là các sư huynh tỉ muội chỉ bịp y thôi chứ làm gì mà có vụ đó, ha ha!! (Lầm to rồi!)

Nghĩ vậy, Mộ Dung Cảnh vui vẻ đem Đồng Mẫn Mẫn bế lên, không biết rằng, từ nay cũng gánh trên vai kiếp nạn làm ô sin nhà người. (Mô Phật, một phút mặc niệm bắt đầu!)

Ọt ọt ọt ~

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!