Chương 49: Dệt mộng thoi đưa

Tại sao?

Rốt cuộc thì tại sao người lại hận ta như vậy?

Thiên lao này vì ta mà xây nên. Gông xiềng này vì ta mà đúc kết. Nơi ta sinh ra cũng là nơi trói buộc ta vĩnh viễn.

Phụ hoàng, người có bao nhiêu hận ta?

"Ngươi là sai lầm! Sinh ra là sai lầm, để ngươi tồn tại là sai lầm, đến khi chết đi, ngươi vẫn là sai lầm. Cuộc đời trẫm, sai lầm lớn nhất chính là lưu lại yêu nghiệt nhà ngươi!"

Người đến lạnh lùng không thương tiếc, tư thế uy nghiêm vững trải tựa như núi Thái Sơn, sẵn sàng giẫm lên thân thể chi chít vết thương tưởng như không bao giơ có thể lành lại. Dù là vậy, y vẫn cắn răng tiếp tục chịu đựng, chưa bao giờ có ý nghĩ muốn phản kháng.

Y sinh ra mang mệnh sát thiên, là người được tiên đoán sẽ trở thành ác thần hủy đi tam giới. Ngay từ khi còn chập chững biết đi, y đã bị đem đến nơi này bắt nhốt đến quên cả thời gian.

Rốt cuộc thì số phận trớ trêu đến cỡ nào, để một người vốn mang thân phận hoàng tử cao quý phải chịu cảnh tù đày?

"Nếu đã là sai lầm, vì sao ngay từ đầu người còn cố tình phạm phải?"

Chát!

Một cái tát nặng nề giáng xuống, tiếng vang thanh thuý vọng lại cả một toà cung điện rộng lớn. Người nọ nghiếng răng, nghiêm lãnh nhìn thiếu niên bị đánh đến lệch mặt.

"Câm miệng! Ngươi nghĩ ngươi có tư cách chất vấn trẫm sao?"

Thiếu niên nhếch miệng, bên môi trào ra một sợi chỉ đỏ. Y nghiêng đầu, một đôi hổ phách sáng rực kinh tâm động phách.

"Phụ hoàng, nếu người đã hận ta đến vậy, chi bằng để ta chết đi. Chỉ là, trước lúc chết xin người hãy để cho ta được gặp mẫu thân một lần cuối."

Trong kí ức, y không bao giờ có thể quên được vòng tay ấm áp hiền từ kia. Cả gương mặt xinh đẹp đẫm nước mắt, và tiếng gào thét tuyệt vọng khi thiên binh thần tướng tới bắt kéo y đi.

Y không oán hận số phận này, càng không oán hận người đã đẩy y vào tình cảnh không lối thoát. Nếu y chết đi có thể đổi lại hoà bình cho tam giới, vậy thì y chết đi cũng không hối tiếc.

Nhưng, y chỉ xin một chút nhân từ để được chết trong vòng tay ấm áp nhất.

Không thể!

Âm thanh lạnh lùng uy nghiêm vang lên, cắt đứt triệt để mọi hi vọng của thiếu niên.

"Ngàn năm trước, trẫm đã hủy đi hồn phách của nàng ta rồi! Người ngươi muốn gặp, từ lâu đã không còn tồn tại!"

Chỉ nghe thấy một tiếng bạo rống như oanh tạc trời cao, hắc long phá xích tung mình đạp nát điện cổ.

Là ai đã nói thiên mệnh thì không thể chối bỏ?

Chính các ngươi đã bức ta đi vào con đường này! Các ngươi muốn thấy ác thần diệt thiên? Được, ta sẽ cho các ngươi trả giá bằng chính sinh mạng của mình! Nếu ta đã không thể hạnh phúc, vậy thì các ngươi hãy cùng ta trầm luân trong địa ngục đi!

Vạn năm trước, giọt nước mắt trân quý của bạo long rơi xuống, đổi lấy ngàn năm hỏa thiêu tam sinh. Thiên giới là nơi đầu tiên bị tàn phá, bồng lai tiên cảnh bỗng chốc trở thành hoang phế hư vô.

Thiên đế băng hà, sắc phong cho Thái tử Hiên Viên Cẩn Duệ lên nối ngôi. Trong lễ đăng cơ, bạo long ngẩng đầu cất cao tiếng gầm thị uy, giẫm chân xé nát bầu trời.

Thiên địa tam sinh, ta sẽ hủy diệt tất cả!

...

Róc rách.. Róc rách..

Suối nước về đêm nhuộm lên màu tinh mĩ của bầu trời, lấp lánh trăng sao như đem cả dải ngân hà uốn lượn quanh lòng hồ mộng mơ. Đâu đó giữa ghềnh thác êm đềm gió hát, đào hoa rực sắc tung mình bay giữa trời quang.

Đôi tay trắng nõn tinh tế chuyển động theo dòng chảy, nước như những sợi tơ mỏng đan xen kết thành những đóa hoa tuyệt đẹp. Trăng soi nửa mảnh trong ngần, đổ xuống trời cao ba ngàn sợi bạch kim lung linh tỏa sáng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!