Chương 42: Đánh một trận thật khó quên (1)

Bạch Triển Nhật kinh ngạc trừng người trước mắt, khó có thể tin y cư nhiên được một cô bé nhỏ nhắn cứu mạng.

Ban nãy y dồn hết lực chú ý vào Hắc Liên Hoa, nên đã bỏ qua không chú ý đến tình cảnh xung quanh. Y biết ngoài y ra còn có một nhóm người khác cũng tiến vào kết giới này, nhưng lại không nghĩ ngay cả một cô bé như thế cũng bị liên lụy vào.

Nhìn dáng dấp y có thể đoán, cô bé chắc chỉ tầm bảy, tám tuổi mà thôi. Nhưng điều làm y thấy kì quái chính là..

Bé con kia đang chảy nước miếng sao?

Đồng Du che mặt lủi ra gốc cây đứng. Thật mất mặt quá sức tưởng tượng!

Đồng Mẫn Mẫn đưa tay quẹt miệng, im lặng giật dây dắt dê về chuồng. Nàng vờ ho khan một tiếng, làm như không có gì lặp lại câu hỏi chương trước.

"Ngươi biết Lãnh Vô Tâm sao?"

Bạch Triển Nhật đưa ánh mắt đánh giá nàng một chút, nhàn nhạt đáp.

Có thể nói vậy!

Đồng Mẫn Mẫn gác cằm suy nghĩ, liếc mắt nhìn y sâu xa.

"Thế ngươi với Lãnh Vô Tâm là quan hệ gì? Bà con, người thân, bạn chí cốt hay chấm chấm chấm?"

Bạch Triển Nhật nhướng mắt, hơi khó hiểu hỏi lại.

"Chấm chấm chấm là ý tứ gì?"

"Chấm chấm chấm là để đó cho người điền vào chấm chấm chấm."

"Vậy chấm chấm chấm có tác dụng gì?"

"Chấm chấm chấm dùng để biểu thị đang chờ người lí giải, chấm chấm chấm còn có thể khai thác theo nhiều góc độ khác nhau, nhưng nhiều hơn chấm chấm chấm thường được dùng để biểu đạt vô hạn sự khinh bỉ. Ví dụ nói thế này, ta nói, con chó nhà ngươi thật chấm chấm chấm.

Khi nói, khuyến khích kèm theo cái mặt chấm chấm chấm, nó có tác dụng rất lớn trong việc làm cho chủ của con chó đó chấm chấm chấm, và con chó đó chấm chấm chấm. Nói tóm lại sau một hồi chấm chấm chấm, chúng ta quay mông đi và chờ đợi kết quả chấm chấm chấm mà nó mang về.

Đã hiểu chưa, có cần ta giải thích lại phần chấm chấm chấm nào mà ngươi chưa hiểu không?"

Gió thổi vù vù, toàn bộ nhân viên phim trường, diễn viên quần chúng, diễn viên khách mời và diễn viên chính phụ đều đơ mặt ra. Ngay cả người tới giao mì đang thu tiền, vẻ mặt cũng thật chấm chấm chấm.

Đạo diễn lau mồ hôi, âm thầm trợn mắt.

Thật là đoạn hội thoại hết sức ba chấm!

Mỗ sói là người tỉnh lại đầu tiên, ngồi trong lùm ném hột mít vào đầu người dẫn truyện:

"Hú, bộ ăn mì xong rồi tính nghĩ phẻ hả?"

Khụ, cho ăn có tô mì mà bắt người ta làm tùm lum.

Được rồi, được rồi. Khỏi liếc, làm thì làm, hối hoài.

Bạch Triển Nhật biết sẽ chẳng đi đến đâu nếu cứ tiếp tục chấm chấm chấm thế này, nên chẳng còn cách nào khác hơn ngoài việc đánh trống lãng, bơ người ấy đi và mọi sự trên đời đều ổn.

"Ngươi là ai, tại sao lại biết Thiên Quân?"

Đồng Mẫn Mẫn nhận được tín hiệu chuyển đề tài, thuận tay chém bông sen đang lao lên muốn tấn công nàng, suy nghĩ một chút rồi nói.

"Ta nợ y một cái ân tình rất lớn."

Lúc ở động yêu nhền nhện và cả lần bị Nhị Lang Thần truy bắt, đều là được Lãnh Vô Tâm ra tay tương trợ, bằng không cái mạng nhỏ bé của nàng khó mà trụ được tới ngày hôm nay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!