Chương 40: (Vô Đề)

"Chàng vẫn vậy lãng tránh ta, cho dù ngàn năm có trôi qua vẫn thế.."

Ánh trăng bát ngát soi chiếu vạn vật, thấm một tầng hàn khí ướt sương, phản chiếu lung linh trên gương mặt đẫm nước của nữ nhân, trông nàng càng thêm xinh đẹp tuyệt trần.

Một đầu tơ bạc theo gió nhẹ phiêu bay, vươn lại trên lọn tóc sắc trắng của ánh trăng mơ màng. Một thân bạch y như tỏa ra hào quang thánh khiết, sen trong hồ nhẹ bung cánh, nhịp nhàng thả ra vô số đốm sáng vây quanh hai người.

Nếu có Đồng Mẫn Mẫn ở đây, chắc chắn nàng sẽ khen đến líu lưỡi.

Chẹp, cảnh đẹp như mộng người như tranh, không mở sô triển lãm để mọi người cùng ngắm thật quá uổng!

Bạch y nữ nhân nâng mắt, không do dự nhìn thẳng vào Đồng Du, khẽ mở miệng gọi.

Phi Thiên Duyệt!

Một bàn tay to lớn tiến tới bóp chặt cổ nàng, ngay lập tức liền nghe thấy âm thanh lạnh lùng khiến người khác run sợ.

Ngươi là ai?

Biết được cái tên này rốt cuộc có bao nhiêu người, lần trước trong mộng cũng từng có kẻ gọi hắn như thế. Nói không chừng.. Đồng Du híp mắt. Nữ nhân này biết quá khứ hắn là ai?

Không quản đôi tay đang siết lại làm nàng khó thở, ánh mắt nữ nhân như cũ không rời đi hắn, từng giọt lệ như trân châu không ngừng rơi xuống từ đôi mắt xinh đẹp.

Nữ nhân nghẹn ngào nức nở từng tiếng, những lọn tóc dài phi sắc phía sau giống như cảm nhận được tâm linh nàng mà phập phồng lên xuống.

"Ta đem mái tóc đổi lấy sự vĩnh hằng, đập vỡ trái tim hoá thân thành liên hoa. Ta không còn máu nhưng lại còn nước mắt, cả đời đã định sẽ rơi lệ vì người không yêu ta."

Nàng ngẩng lên, đôi mắt hồ thu khoá chặt bóng dáng hắn bên trong.

"Phi Thiên Duyệt, là chàng biến ta thành bộ dạng này!"

Nữ nhân bước tới áp chặt vào người Đồng Du, cánh tay trắng nõn như búp sen khẽ vuốt ve, kéo mặt hắn nhìn thẳng vào mắt nàng.

"Phi Thiên Duyệt! Ta là vì chàng, tất cả đều là vì chàng! Một ngàn năm trước là vậy, một ngàn năm sau vẫn vậy! Phi Thiên Duyệt.. Phi Thiên Duyệt.. Cầu chàng yêu ta..!"

Hai tay mềm mại từ khi nào đã vòng lên cổ Đồng Du, thân hình kề sát ôm trụ lấy thân thể hắn, nhẹ cong môi, dẫn dụ người trước mắt đến chiếm hữu nó.

Nữ nhân vốn một thân trong trẻo thanh khiết, giờ phút này lại dẫn theo quang mang dụ người đến khó tin.

Chỉ một chút nữa! Yêu ta! Chiếm hữu ta! Làm cho ta thần thục bên dưới ngươi!

Nữ nhân mặc dù không mở miệng, nhưng Đồng Du giống như nghe được lời nàng bên tai, cánh môi tiên diễm nhả ra hương khí mê hoặc lòng người. Đồng Du nhìn nàng, ánh mắt trầm xuống.

Nữ nhân nhướn người lên, đôi môi kề cận gần như chạm vào nhau. Nàng mỉm cười, trong đôi mắt đen kéo một tia sáng xanh quỷ mị băng ngang.

Phải, chỉ một chút nữa thôi..

"Hú, chỗ này là chỗ nào vậy?"

Chợt, giọng của trẻ con từ đâu đột nhiên vang lên, trong không gian thanh tĩnh này lại càng thêm rõ ràng, khiến cho hai người dính sát nhau không khỏi cứng đờ ra như tượng.

Đồng Mẫn Mẫn đích thị là kẻ phá bĩnh trăm năm hiếm gặp, thế nhưng lại làm như chốn không người mà te te chạy nhảy. Mãi đến khi đạp trúng bông sen té dập mặt, thế mới chịu đứng yên cho nhờ.

Nàng ôm mũi, đau đến chảy nước mắt, hung hăng trừng bông sen bị đạp mà không xi nhê gì kia.

Ngươi hết chỗ mọc rồi hay sao mà lại mọc dưới chân ta? Hừ, cẩn thận ta bứt ngươi về làm canh chua ngó sen bây giờ!

Bông sen:... Đầu năm nay là hoa cũng thật khó! Hay tại ta mọc không đúng hướng phong thủy nhỉ?

Lạnh người! Bông sen ngóc đầu lên, mắt thấy Đồng Mẫn Mẫn nhìn nó đầy thèm thuồng, cánh hoa trải qua bao mưa gió không đổi dời tự dưng thấy run rẩy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!