"Ối giời ơi tía má ơi!!"
Đất trời bỗng chốc ngả nghiêng chao đảo, Đồng Mẫn Mẫn chỉ cảm thấy dưới chân như lệch đi một góc, kéo theo tất cả cùng tụt xuống phía dưới.
Phanh, phanh gấp!
Không thì chết chắc!!
Đồng Mẫn Mẫn bám một chân trụ lại, nhưng vẫn không sao ngăn được cơ thể dần trượt xuống. Trong lòng thầm kêu không ổn, liền không do dự dang tay quắp chặt eo Đồng Du.
Đồng Du:... Đến hẹn lại gặp!
"Đồng huynh, nắm lấy!"
Đằng Khả Dật hô to một tiếng, ném cho Đồng Du sợi dây thừng đủ dài để kéo cả hai lên. Đồng Du giữ lấy cuộn thành mấy vòng rồi siết chặt tay lại, đang lúc muốn nắm đi lên thì phát giác bé con kế bên cư nhiên lại không động đậy, hắn nghi hoặc nhìn theo tầm mắt nàng.
Theo biên độ nghiêng ngày một lớn dần, nhà cửa hai bên sàn sạt đổ vào nhau kéo theo cả một nền móng vững trãi. Gạch bay, ngói bay, xương cũng bay chớ nói chi là người, đương nhiên Cố Ngạc Thiền Vũ cũng không ngoại lệ.
Người bình thường muốn trụ còn phải hao công tốn sức, vậy thì người bất tỉnh nhân sự không cần nói cũng thấy trước kết cục.
Đồng Mẫn Mẫn thở ra một hơi.
Thôi thì giúp người thì giúp cho trót, đưa Phật thì đưa đến Tây Thiên luôn vậy.
Đồng Mẫn Mẫn ngồi xổm xuống, một tay ôm chặt chân Đồng Du, một tay với lấy người Cố Ngạc Thiền Vũ bấy giờ đang trượt đi.
Ác, sao mà xa quá vậy?
Nàng than một tiếng, từ tốn nhếch mông kéo lê chân Đồng Du theo. Với với với. A, chụp được ống quần của y rồi!!
Đồng Mẫn Mẫn hí hởn ra mặt, hệt như người đánh cá kinh nghiệm đầy mình mà nhè nhẹ nắm giò y lôi lại, nhưng đi được hơn nửa đường thì..
Xoẹt!!
Cái quần không nhân nhượng rách làm đôi. Đồng Mẫn Mẫn trợn mắt há hốc mồm. Cố Ngạc Thiền Vũ.. lăn a lăn.
Mọi người đưa ánh mắt ba chấm nhìn theo, hỏi chấm cũng có, nhưng nhiều hơn vẫn là dấu chấm than đồng cảm.
Tội nghiệp, đến chết cũng không giữ được quần!
Cố Ngạc Thiền Vũ:... Y đã biết thế nào là cảm giác đồng không mông quạnh.
Mọi người:... Hãy thử và cùng trải nghiệm cảm giác của Hàm Hương năm xưa.
Bất ngờ nhất vẫn là, Đồng Mẫn Mẫn thế nhưng lại lao xuống cùng Cố Ngạc Thiền Vũ, trên gương mặt toát ra vẻ nghiêm túc khác thường.
Đạo diễn không thể tin được đứng bật dậy, tháo hai mắt ra lau lau rồi lắp vào, réo với tổ quay phía sau.
"Camera, soi cận cảnh nào! Hình như nữ chính đang khóc thì phải?"
Quả thật là Đồng Mẫn Mẫn đang khóc, hơn nữa còn vô cùng thảm thương.
Nhìn xuống tay trái, ống quần của Cố Ngạc Thiền Vũ vẫn còn đó. Quay qua tay phải, ống quần của Đồng Du cũng quyên sinh.
Khóc. Lạy thánh ân điển, mở lối cho con sống qua trăng này! Nam mô, nam mô! Oaa..!!!!
Vô tình giẫm phải vỏ chuối của Đằng Khả Dật, Đồng Mẫn Mẫn lướt chuối phi người còn nhanh hơn cả tên đang lăn kế bên.
Đồng Mẫn Mẫn.. Một cái vỏ chuối dẫn đến án mạng!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!