Vòng tròn kết giới bao bọc cả một khu đất lớn đã thoát li khỏi phạm vi dân cư, tiến thẳng ra vùng duyên hải non nước, lơ lửng bay trên đầu không trung.
Một giọt mồ chảy dọc theo sườn mặt trắng bệch, gân xanh trên trán nổi lên trông thật đáng sợ. Cố Ngạc Thiền Vũ mím môi, đầu mày đã nhíu chặt lại, kiềm chế xung động mãnh liệt bên trong cơ thể. Chân khí rối loạn, gần như muốn bạo phát.
Một mặt thi triển pháp lực nhằm duy trì kết giới, mặt khác đổ một lượng lớn thần lực để triệu hồi u linh. Đây tuy không phải là lần đầu y mở cổng thông đến Minh giới, nhưng với số lượng lớn và nhiều như này vẫn là lần đầu tiên, cơ thể không khỏi có điểm suy sụp, nếu cứ tiếp tục, e là hậu quả khó lường.
Cố Ngạc Thiền Vũ cắn răng, âm thầm cảnh báo chính mình là phải tỉnh táo. Ta mặc kệ, dù có phải trả đại giá, ta nhất định cũng sẽ không buông tha cho yêu nghiệt đó.
Từ bầu trời rơi xuống một đạo quân xương khô, Đồng Mẫn Mẫn trân mắt ra nhìn, lâu đến mức xương khô đại ca đi tiên phong cũng phải nóng ruột, nghĩ xem có nên đưa tay chào nàng một tiếng cho lịch sự hay không.
Chậc chậc, hồi có da có thịt ta cũng đẹp trai lắm nha, các bà các cô đua nhau tranh giành đến sứt đầu mẻ trán, giờ thành ra cái dạng này mà vẫn thu hút được ánh mắt mến mộ của người khác phái. Chà, đúng là sức hấp dẫn không thể chối từ mà!
Nếu để Đồng Mẫn Mẫn biết được một bộ xương có thể tự kỉ, hơn nữa còn ảo tưởng sức mạnh đến thế, cam đoan một trăm phần trăm là sẽ hộc máu bỏ mình. Nên nói sao đây nhỉ? Không có hại não nhất, chỉ có hại não hơn.
Đồng Mẫn Mẫn.. Ta bay, ta bay! Ha ha, bạn rùa nhỏ và bạn thỏ nhỏ, chúng ta hãy cùng nắm tay nhau đi đến thế giới thần tiên tốt đẹp hơn nào!
Tung tăng tung tăng dạo bước ~ Nhảy chân sáo qua các cánh đồng ~ Là lá la ~
Bốp!
Aii nha!! Đau quá, cái đầu đáng thương của ta!
Tâm trí ngày một mông lung, Đồng Mẫn Mẫn ngã ngồi trên đất với tay vẫy gọi rùa và thỏ đang chạy nhảy phía trước.
Bạn rùa nhỏ, bạn thỏ nhỏ!
Các ngươi có giỏi thì chạy một mình đi, để ta bắt được nhất định sẽ làm một nồi lẩu thỏ với thịt rùa!!!! (Rùa và thỏ run rẩy:
"Bọn ta sẽ không bao giờ xuất hiện trong ảo tưởng của con bé đáng sợ đó nữa!"
Nói xong chạy bắn khói.)
Đồng Du day day trán, không tìm ra ngôn ngữ thích hợp để hình dung người trước mặt, nếu có, thì chắc là
"Thật quá sức tưởng tượng!"
"Ngươi còn muốn ngồi đó đến bao giờ?"
Đồng Du nhướng mày, một vẻ không kiên nhẫn nhìn ai đó ngồi xổm suýt xoa đầu.
Đồng Mẫn Mẫn bất mãn quay sang liếc Đồng Du, nếu bỏ đi ấn tượng ngổ ngáo tinh nghịch trước đó, thì hiện tại trong mắt mọi người nàng thoạt nhìn thật vô hại đáng yêu. Nhất là đôi mắt long lanh ánh nước kia, nó làm người ta liên tưởng đến động vật nhỏ muốn được cưng chiều.
Đồng Du nhìn nhìn, tay đã vươn ra.. chọt vào mắt Đồng Mẫn Mẫn. Đồng Mẫn Mẫn ôm mặt gào lên:Oh, my eyes!!!
Mỗ sói câm nín:
"Chưa thấy cặp nào bựa như cặp này!"
Thôi, không đùa nữa, tập trung giải quyết chính sự đi nào!
Đồng Mẫn Mẫn thôi không ăn vạ nữa, dụi dụi mắt tức giận trừng Đồng Du. Đồng Du khoanh tay quay đầu sang bên, lờ đi làm như không thấy.
Hừ, xương khô đáng ghét, hại mắt ta thành ra mắt cú mèo, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi!
Thế địch hùng mạnh, nhưng Đồng Mẫn Mẫn không nao núng. Vì sao ư? Há há, vì trong tay nàng có rất nhiều bảo bối của trưởng môn Nhạc Lân phái Trần Lựu, vừa hay đây cũng là dịp tốt để đem ra thử nghiệm.
Khư khư, xem bổn cô nương cá chép hoá rồng, gà rừng hoá phượng hoàng đây!
Đồng Mẫn Mẫn với tay vào vạt áo, móc ra hai hỏa châu cất giữ trong người, không do dự ném vào đám xương khô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!