Chương 34: Thiên không chiến (1)

Tà áo phất gió, hai nam nhân đứng ở hai đầu mái nhà đối diện nhau, cách đó vài căn là đệ tử của Khải Thanh phái.

"Sư đệ, ta cho ngươi cơ hội cuối, mau dừng tay lại!"

Tiêu Mặc Phùng nghiến răng, hắn không muốn nội bộ xảy ra lục đục bất hoà. Đều là trụ cột gánh vác Khải Thanh phái, lại ở trước mặt chúng đệ tử đấu đá tranh chấp nhau, vậy còn ra thể thống gì nữa.

Cố Ngạc Thiền Vũ thế nhưng không có ý nghĩ sẽ nhân nhượng, lạnh lùng nói.

"Sư huynh, ta cũng khuyên ngươi lần cuối. Ngươi tốt nhất đừng nên can thiệp vào việc này, bằng không chớ trách kẻ làm sư đệ như ta xuống tay không lưu tình."

Tiêu Mặc Phùng trầm mặc, lát sau hắn quát lớn:

"Đệ tử Khải Thanh phái nghe lệnh, lập tức bày Lưu Tinh trận cho ta!" Tình, lí nếu đã không thể dùng được, vậy thì chỉ còn cách mạnh tay bắt y về sư môn thôi.

Năm đệ tử chắp tay răm rắp một lời.

Tuân lệnh!

Không chần chờ, họ nhanh chóng nhảy sang các mái nhà lân cận, vây vòng quanh Cố Ngạc Thiền Vũ nhốt y ở bên trong. Rút kiếm, sẵn sàng ứng chiến bất kì lúc nào.

Ở trong lòng họ, Tiêu Mặc Phùng dù đã bị cách chức nhưng lời hắn nói ra vẫn có trọng lượng hơn cả. Bất kể sau này Khải Thanh phái có biến thành cái dạng gì, thì địa vị của Tiêu Mặc Phùng vẫn là bất biến.

Hiểu được điều đó, Cố Ngạc Thiền Vũ cười nhạt.

Y đưa tay rút cây bút lông treo trên thắt lưng, vốn nghĩ nó là đồ trang sức đeo bên người, ai ngờ được đó lại là một trong những thần khí thất truyền của Thiên giới

- Ngự Thần Bút.

Cầm thần khí trên tay, Cố Ngạc Thiền Vũ niệm một xâu tràng đem nó biến lớn. Thân dài hơn nửa mét, to bằng cùm tay em bé, đầu lông bút phớt một màu vàng nhạt, toàn thân phát sáng tỏa ra ánh kim lấp lánh. Không ai chú ý, nhưng sắc mặt của Tiêu Mặc Phùng đã thay đổi.

Nhóm đệ tử Khải Thanh phái cũng là lần đầu tiên nhìn thấy vũ khí của Cố Ngạc Thiền Vũ, vị sư thúc này từ trước tới nay là người lạnh nhạt khó gần, hành sự thần bí, so với Tiêu trưởng môn đương thời tại vị còn muốn khó tiếp cận hơn.

Luận về binh khí thì vũ khí của Cố Ngạc Thiền Vũ trông có vẻ văn nhã hơn bọn họ, nhưng có thể chắc chắn một điều rằng, nó không hề tầm thường.

Cố Ngạc Thiền Vũ nâng bút, không khí xung quanh liền thay đổi. Nội lực truyền vào thần vật toát ra làn sương mỏng, đôi tay uyển chuyển vẽ ra những đường nét sắc sảo trong không trung. Mũi bút sáng loá vân xuyên vàng rực rỡ, từng đường chữ hiện lên lấp lánh hữu thần.

Vòng tròn minh nguyệt treo trên cao, kết nối hai vòng tiểu nguyệt bên dưới tạo thành một hình tam giác huyền bí. Tinh tú xoay vần, chốc ẩn chốc hiện rồi rực sáng.

Mở cửa đến Minh giới!

Híii..!!!

Tiếng ngựa hí vang, một con hắc mã đạp không nhảy ra khỏi đại môn. Ánh giáo sáng loá phản chiếu màu của nắng, nam nhân mặc giáp phục cưỡi trên lưng ngựa lộ ra cỗ khí chất uy nghiêm bất phàm.

Hồng bào phất gió, theo sau nam nhân là hai viên tướng cưỡi ngựa đi cùng. Đồng trang phục như nhau, nhưng cấp bậc lại chênh lệch một trời một vực.

Nam nhân là Xích Ái Bá Cơ

- Chiến Thần của Á Nam Quốc hoàng triều diệt vong.

Oaa!!!!

Từ đằng xa vô tình trông thấy một màn trước mặt, Đồng Mẫn Mẫn đang lần lũi trốn đông trốn tây cũng quên luôn cả việc ẩn nấp. Mắt trừng to kinh ngạc đến ngây người, miệng thì run run ú a ú ớ không thành lời.

Má, má ơi!

Con ngựa kia là sinh vật thần thoại gì vậy, cả mấy cái ám văn đen sì lì đang toát ra trên người nó nữa? Còn có nam nhân kia, hắn là người hay là quỷ?

Này đã vượt quá tầm hiểu biết của Đồng Mẫn Mẫn, đây là lần đầu nàng tận mắt chứng kiến sự việc thần kì như thế.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!