"Sư đệ, ngươi điên thật rồi! Ngươi có biết ngươi đang làm gì hay không?"
Tiêu Mặc Phùng quát to một tiếng, nhìn Cố Ngạc Thiền Vũ trước mắt một đầu tóc xoã tung, khí chất hoàn toàn thay đổi, trong thần lực cư nhiên lại nhiễm một tia ma khí.
Y lúc này hệt như một yêu ma, lạnh lùng mỉm cười.
"Tự ta là người rõ hơn ai hết, không cần sư huynh ngươi phải bận tâm nhắc nhở."
Ngươi..
Tiêu Mặc Phùng thật tức đến muốn nổ mắt, đang muốn bảo y dừng lại thì thình lình tay áo bị giật nhẹ, quay sang liền thấy Đồng Mẫn Mẫn mắt ướt long lanh, vẻ mặt cực kì ngây thơ vô tội, nhỏ giọng.. xúi giục!
"Tiền bối, lỡ rồi hay là chiến luôn đi, nói nhiều làm chi cho mệt!"
Mặt của Tiêu trưởng môn có xu hướng co giật mạnh. Là ta mắt mù nên mới nhìn ra con bé này là người lương thiện, biết thế đã không chen mông vào rồi! Giờ thì tốt, không chỉ cùng sư đệ trở mặt, bản thân còn phải đứng đầu sào chịu mũi giáo cho đám người thị phi này.
Cố Ngạc Thiền Vũ hừ lạnh:
"Tốt, đúng ý ta lắm! Mọi chuyện cứ lấy thực lực ra để phân thắng bại!"
Đồng Mẫn Mẫn cậy thế có người đỡ đạn liền vênh mặt:
"Xì, tưởng bọn ta sợ ngươi chắc, thích chiến thì chiều nhé! Tiền bối cũng đã nói qua, nhất định phải dạy cho cái tên sư đệ hống hách nhà ngươi một bài học, để ngươi biết thế nào là tôn sư trọng đạo, kính trên nhường dưới."
Quác, ta nói vậy hồi nào?
Tiêu Mặc Phùng âm thầm ra mồ hôi.
"Có bản lĩnh thì ra mặt ứng chiến, đừng đứng sau lưng người khác mà lớn tiếng doạ nạt." Y vô cùng khinh bỉ cái loại hành động núp bóng này.
Đồng Mẫn Mẫn gân cổ lên cãi:
"Mắt ngươi chỉ để trưng cho vui nhà vui cửa thôi à? Ta đứng ngang chứ đứng sau lưng hồi nào, nói thì phải nói cho đúng chứ! Tiền bối, ta nói có đúng không?"
Ờ, ngươi nói đúng!
Tiêu Mặc Phùng đơ mặt ra gật cà gật.
Trán Cố Ngạc Thiền Vũ đã muốn bạo gân xanh, y nghiến răng, không còn kiên nhẫn phất tay đánh một chưởng. Đồng Mẫn Mẫn phản ứng mau lẹ, trở mình xoay người núp sau mông Tiêu Mặc Phùng ló đầu ra, gào lên.
"Này, ngươi như vậy là không được đâu nhá! Chưa thông báo gì mà đã ra tay đánh người rồi, ít ra thì cũng phải đọc tên chiêu thức đã chứ!" Để người ta còn biết mà chuẩn bị chạy nữa!
Đồng Du đứng kế bên day trán, mệt hắn phải đứng nghe nãy giờ, tay hung hăng giật tóc nàng một cái. Ngươi nói nhiều quá!
Đồng Mẫn Mẫn Áii một tiếng, bất mãn bĩu môi kháng nghị. Đây là nghệ thuật câu giờ đó con giai!
Không nói nữa, nhanh để hai tên kia tự giải quyết đi!
Biết rồi, khổ quá, nói mãi!
Đồng Mẫn Mẫn và Đồng Du ăn ý trao đổi qua ánh mắt, tay nàng vịnh trên mông Tiêu Mặc Phùng đẩy đẩy.
"Tiền bối, ngươi thấy hắn phũ thế nào rồi đó, cư nhiên dám đại nghịch bất đạo mà ra tay đánh sư huynh. Ngươi cũng đừng nên vì hắn là sư đệ mà nhân nhượng nhé, cứ đánh thật tình vào!" Đánh cho lê lết luôn thì càng tốt!
Tiêu Mặc Phùng lau mồ hôi, liếc về phía Đồng Du huynh đệ trợn mắt. Con của ngươi đúng là cực phẩm!
Đồng Du nhướng mày. Đừng đánh đồng ta với con bé đó!
Đằng Khả Dật lột lột. Ai làm gì làm, ta cứ đứng mình ta ăn chuối!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!