Thiên giới
- Tầng thứ bảy.
Bầu trời một mảnh sẫm màu, tàn dương rực đỏ kéo dài tạo thành những đường vân tuyệt đẹp, mây đen cuộn sóng trải đến vô cùng vô tận, tôn lên Thần Ngục trang nghiêm của thiên giới.
Đây là nơi giam giữ những tiên nhân phạm tội, phàm là những tiên nhân tha hoá, hay còn gọi là đọa tiên, đều được đưa đến nơi này để sám hối hết phần đời còn lại, nếu không muốn dùng đến nghi thức thứ hai là thanh tẩy.
Đại môn to lớn được hai bên thiên tướng canh giữ mở ra, một người bước vào kéo dài vệt bóng trên nền sáng u tối. Lướt qua vô số cửa ngục, băng qua những lời thì thào vọng động, rồi thì dừng lại ở ngục thất cuối cùng.
Mắt thấy người bên trong an tĩnh tọa thiền, người nọ không khỏi thở dài một hơi.
"Lãnh Vô Tâm, ngươi làm trẫm thật thất vọng!"
Người tới đúng là Ngọc Hoàng đại đế Hiên Viên Cẩn Duệ, còn người bị nhốt chính là Thiên Quân ưu tú nhất trong mười hai Thiên Quân
- Lãnh Vô Tâm.
Không nghe thấy tiếng đáp lại, cũng không nguyện cùng quân giải thích một hồi. Hiên Viên Cẩn Duệ trái lại cũng không lấy làm lạ, bởi trời sinh tính y đã lạnh nhạt vô thường, chỉ là..
"Trẫm thật không hiểu, Đồng Mẫn Mẫn kia rốt cuộc là có gì tốt mà khiến ngươi làm được tới mức này. Cam nguyện vì nàng ta mà chịu cảnh giam cầm ở Thần Ngục, thậm chí còn đi ngược lại phương châm sống từ trước tới nay của ngươi."
Hiên Viên Cẩn Duệ nhìn người nhắm mắt không mảy may động đậy trước mặt, thần sắc không khỏi trầm xuống.
Giờ thì hắn hoàn toàn mất dấu Đồng Mẫn Mẫn, ngay cả Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ cũng bó tay thúc thủ, không truy được vết tích của nàng, hệt như hoàn toàn bốc hơi khỏi trần đời.
Kẻ bị nguyền rủa đánh mất tên mình khỏi sách sinh tử, bị loại khỏi vòng luân hồi vĩnh viễn không thể chuyển kiếp, rốt cuộc là đã biến đi đâu? Ngay cả Ngọc Hoàng đại đế trưởng quản tam giới như hắn đây cũng không biết.
Hiên Viên Cẩn Duệ đau đầu, day day thái dương.
Chuyện của người kia đã đủ khiến hắn phiền não, Vãn Sinh thành thức tỉnh trên xương máu của hơn cả ngàn vạn nhân mạng. Âm Phủ nhất thời lâm vào tình trạng hỗn loạn bế tắc, Diêm Vương cũng từng dâng tấu sớ để hắn hoàn dương cho những người này, bởi căn bản họ đều chưa đến số chết.
Loạn thế yêu ma, nhân sinh cơ cực. Bao nhiêu đó vẫn chưa đủ để hình dung thảm trạng hiện nay. Hắn đã cho không ít thiên binh thần tướng xuống nhân thế hỗ trợ diệt yêu trừ quái, dù thế số lượng vẫn đông đến khó tin, thương tổn không phải là không có.
Sóng gió này chưa kịp qua đi thì sóng gió khác đã vội ập tới, mà nguồn cơn của tất cả những tai ương này chỉ bởi tại một người
- Đồng Mẫn Mẫn!
Đoạt Bích Hàn Kiếm, phá vỡ phong ấn của Tứ đại yêu quái thời thượng cổ. Trộm đi đào tiên, còn lấy luôn vô số vật báu của Nhạc Lân phái. Gần đây nhất chính là nhiễu loạn khiến Thần Long tái thế, gây nên không ít sự kinh hãi.
Hầu như mỗi một nơi nàng đi qua đều để lại không ít phong ba rắc rối, tội của nàng thật là không tấu sớ nào ghi hết.
Nhắc đến Đồng Mẫn Mẫn càng khiến đầu mày của Hiên Viên Cẩn Duệ xoắn chặt lại. Nếu năm xưa hắn nhìn thấu được kết cục của ngày hôm nay, hắn sẽ không để nàng chỉ dễ dàng nhảy xuống Tru Tiên Đài như vậy.
Đáy mắt Hiên Viên Cẩn Duệ đạm lên tia u tối tàn độc, âm thanh nghiêm khắc lạnh lẽo.
"Lãnh Vô Tâm, đừng nghĩ ngươi im lặng là trẫm sẽ không làm gì được ngươi. Thân là Thiên Quân đảm đương trách nhiệm truy bắt tội thần của thiên giới, vậy mà hết lần này đến lần khác bao che dung túng cho nàng ta, đã vậy còn dùng danh nghĩa của trẫm để ngăn cản Nhị Lang chân quân.
Biết sai nhưng vẫn cố tình phạm phải, tội chồng tội nặng càng thêm nặng. Cho dù lần này Tây Vương Mẫu có đến cầu xin, ta cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi như vậy, cứ an phận ở đó mà suy ngẫm lại việc làm của mình đi.
"Buông một lời lạnh lùng đến cực điểm, Hiên Viên Cẩn Duệ giận dữ phất tay áo rời đi. Lãnh Vô Tâm nâng mắt nhìn đại môn ì đùng khép lại, không tiếng động nhẹ thở dài."Đồng Mẫn Mẫn, sắp tới phải tự chiếu cố lấy bản thân mình!"
Cành lá lao xao lay động trong gió, nắng theo vạt lá chiếu xuống muôn vàn tia sáng rực rỡ. Bên tàng cây, một cô bé tựa người say giấc ngủ cùng chú mèo nhỏ, gió phất qua, trêu đùa sợi lông vũ khẽ cọ vào má cô.
Đồng Mẫn Mẫn chập chờn mở mắt.
Kì quái! Vừa rồi trong mộng, dường như nàng nghe được tiếng ai đó đang gọi tên mình. Âm thanh đó, là Thiên Quân Lãnh Vô Tâm?
Đồng Mẫn Mẫn lắc đầu, xua đi ý nghĩ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!