Chân Tịnh Sơn, ngọn núi hùng vĩ uy nghi với hơn trăm đại môn phái lớn nhỏ.
Đồi nối đồi nghìn trùng non xanh, nước chảy xiết đi qua các thung lũng đổ về thượng nguồn, gió hát mây ca phiêu lộng chốn thiên không.
Nhưng hôm nay ở đây, âm thanh của đất trời đã bị thay thế bởi một âm thanh khác, lấy tiếng la hét thê lương làm lời ca và sự huỷ diệt trở thành giai điệu duy nhất.
Từ chân núi lên đến đỉnh núi là một màn thảm sát cực kì tàn khốc, các môn phái dù đã ra sức chống trả quyết liệt vẫn không ngăn được một đường tàn sát đi lên. Người đấu với người ít ra còn tránh được một cửa tử, đằng này là người đấu với ma.
Tà áo phiêu động phất gió, tăng y khoác trên người như tôn lên khí chất thần thánh của nam tử. Từng bước từng bước trước sự thống khổ của nhân loại, giẫm lên bậc thang tiêu sái mà đi, hoàn toàn không nhìn đến đội quân ma quái phía sau, đang gào thét hưởng thụ vui thích điên cuồng giết chóc.
Đây là vũ đài của y!
"Chủ nhân, đã huỷ Ngọc Diện Thánh Nữ ở phía tây!"
Một nam nhân bước tới, vẻ mặt lãnh khốc hung tàn, đưa ngón tay dính đầy máu của mình lên môi liếm láp. Bạch Hổ
- Cuồng Ngạo Kiệt.
Nam tử được xưng tụng là chủ nhân kia vẫn bình chân như vại, chắp tay sau lưng thưởng thức từng cơn gió rít gào nơi đầu vực.
Ba người khác ở ba nơi cũng cưỡi gió đến.
Mị Hồ
- Châu Giai Lệ.
Xích Ngưu
- Mộ Dung Nghi Tuấn.
Báo Gấm
- Độc Cô Xuy Sầu.
Lần lượt bước tới, cúi đầu thuần phục trước nam tử.
"Chủ nhân, đã huỷ Tôn Đà Thánh Nữ ở phía bắc!"
"Chủ nhân, đã huỷ Sa Mạn Thánh Nữ ở phía đông!"
"Chủ nhân, đã huỷ Già La Thánh Nữ ở phía Nam!"
Nam tử cười, chậm rãi quay lại, tinh quang trong đáy mắt chợt loé.
"Tốt lắm! Trụ cột của tứ đại Thánh Nữ đều đã huỷ, tiếp theo cũng nên gọi Vãn Sinh thành tỉnh dậy rồi!"
Sớm đã chuẩn bị tốt, nam tử liền bước vào thiền viện. Đây chính là phong ấn cuối cùng.
Mười tám vị La Hán một vẻ, chính giữ là tượng đức phật to lớn với khuôn mặt hiền từ, không khí vô cùng trang nghiêm thần thánh. Mà cách đó không xa, lại là thi thể của vị trưởng môn nhân xấu số có trách nhiệm trông coi nơi này.
Nam tử đảo mắt, giống như cảm như được vô số ánh nhìn tập trung trên người y, môi mỏng khẽ nhếch.
Là đang chỉ trích ta sao?
Phất tay, không một tia e ngại, chỉ trong chớp mắt thiền viện liền giống như bị bão lốc tàn phá, không một nơi nào là còn nguyên vẹn. Đáy mắt nam tử thoáng trở nên điên cuồng.
Hừ, dám cản trở ta!
Thần đến sát thần, phật đến sát phật!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!