Cộp cộp!!
"Truyền nghi phạm lên công đường xét xử!"
Theo một đạo âm thanh uy nghiêm trầm thấp, Vương Triều đứng chống nạnh giắt đao ngang hông uy vũ bước lên, còn chưa kịp hô một tiếng lặp lại lời của Bao đại nhân thì.. Oạch một phát, trượt hột dưa do Công Tôn tiên sinh cắn lép bép rồi phun đầy sàn, chấn thương sọ khỉ không rõ sống chết.
Toàn trường lặng ngắt như tờ. Lạy thánh, chưa chi đã có thêm một vụ án mạng nữa rồi!
Công Tôn tiên sinh chảy mồ hôi, vội vã giấu bịch hột dưa mới mua vào túi quần. Trước ánh mắt chăm chú của bàn dân thiên hạ Khụ một tiếng, lấy giấy bút ra ngồi nghiêm chỉnh chờ ghi lại tình tiết vụ án.
Bao đại nhân liếc mắt.
Đáng đời, cho bỏ tội ăn trùm mền! Tí nữa bổn phủ sẽ xử ngươi sau!
Tội nghiệp Vương Triều đáng thương, vừa mới lên sàn chưa được bao lâu thì đã hi sinh oanh liệt, được người nắm giò lôi vào hậu trường.
Lau mồ hôi, lại kể tiếp.
Sau bài học xương máu của người đi trước, lúc này Mã Hán có trách nhiệm đứng ra hô dùm, cẩn thận dòm chừng bãi mìn.. À không, là đống vỏ dưa nằm rải rác để lách người mà đi, chỉ sợ sơ xuất một chút là đến phiên mình nối nghiệp Vương Triều Thăng thiên.
Nhưng người tính không bằng trời tính, Triển đại nhân đói quá lôi chuối ra ăn vụn trong giờ làm việc, đã vậy còn không quên phi tang vỏ chuối ra đằng sau lưng.
Bi kịch cũng bắt nguồn từ đó, chỉ thấy vỏ chuối tung mình bay giữa trời quang, Mã Hán đã nằm thẳng cẳng trên đất, mắt trợn trắng một vẻ không cam tâm.
Quá thảm khốc, chưa chi đã mất toi hai mạng người!
Còn lại Trương Long Triệu Hổ, hai người nhìn nhau mồ hôi chảy ròng ròng, nhích cũng không dám nhích nửa bước, đứng đờ ra như tượng.
Chết tiệt!
Tháng trước Bao đại nhân vừa mới tặc lưỡi bảo vật giá leo thang, thì tháng này đã có ngay hai người nằm cáng. Không nghi ngờ gì nữa, đây chắc chắn là kế sách nhằm cắt giảm miệng ăn trong Khai Phong phủ. Trời ơi, mỗi ngày ăn cơm trắng với muối tiêu mà cũng không được sống yên thân nữa!!
Chờ hồi lâu không thấy động tĩnh gì, Bao đại nhân quay lại trừng cả hai. Còn muốn bổn phủ xuống thỉnh hai ngươi?
Trương Long Triệu Hổ..
Trương Long đột nhiên khuỵ gối, đưa tay ôm ngực, ngáp ngáp thở không ra hơi. Triệu Hổ thì phá lên cười như điên dại, nhào tới ôm lấy cây cột đập đầu liên hồi. Nhưng nếu để ý kĩ sẽ thấy trên mặt của hai người họ, nước mắt tựa như mì sợi lăn tăn chảy thành sông.
Chu miêng laaa~ ~ ~ (Kíu tui dzớiii~ ~ ~)
Một lát sau, xe cứu thương chạy đến. Rầm một cái. Một rẽ vào nhà xác, một rẽ vào trại tâm thần.
Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh, Triển Chiêu..
"Khụ khụ, truyền nghi phạm lên công đường xét xử!"
Hết người, Triển Chiêu đành ra mặt hô thay.
Đồng Mẫn Mẫn được sai nha dắt lên, bẵng đi một thời gian mà.. mập lên trông thấy. Hai má phúng phính hồng hào, một bộ được chiếu cố đầy đủ, khiến cho quần chúng nhân vật phản diện nhất thời ngứa răng.
Này là vô tù hưởng phước chứ chịu khổ cái nỗi gì!
"Oan uổng quá, Bao đại nhân ơi!!!!"
Đồng Mẫn Mẫn vừa ló mặt ra, câu trước câu sau đã chạy sà tới giữa công đường kêu khóc liên tục, ai không biết còn tưởng đâu Bao đại nhân vừa mới cho người dùng hình qua với nàng.
".. Bổn phủ đã nói gì đâu!" Ta mới là oan đây nè!
Nữ chính vô sỉ ngóc đầu lên:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!