Chương 26: Đời trước quả là tích nghiệt không ít

Bầu trời tháng bảy mây bay phiêu bồng, trong trẻo tựa như nước thu xanh.

Thình lình, một đạo bóng phá màn mây lao vút ra, sải cánh đen dài to lớn cắt ngang qua bầu trời chói loà những tia nắng. Thân ảnh cường đại của Sí Nguyệt dần hiện ra, nó đập cánh một cái tung người bay đi.

Bay được một đoạn khá xa, Sí Nguyệt hơi nghiêng đầu nhìn lại. Khẳng định chắc chắn là Nhị Lang thần sẽ không đuổi theo, nó mới há miệng thả Đồng Mẫn Mẫn và Đồng Du rơi tự do trong không trung.

Á á á!!!! Đồng Mẫn Mẫn thất thanh la lên:

"Thánh thần thiên địa ơi, khẩn cầu trợ giúp hạ cánh gấp!!!"

Cái con mèo chết tiệt!

Mi ác vừa thôi chứ, ác quá bà con nào sống nổi!! Phen này thôi rồi lượm ơi! Rớt từ độ cao này xuống, không thành thương binh thì cũng thành liệt sĩ ~

Đồng Mẫn Mẫn hoảng loạn.

Đồng Mẫn phát rồ. Đồng Mẫn Mẫn chắp tay hát thánh ca trước khi về với chúa. Dư quang nơi khoé mắt vô tình liếc thấy tên rơi bên cạnh thế nhưng lại dửng dưng như không, một tư thế tọa thiền chân chính không chê vào đâu được.

Đồng Mẫn Mẫn im lặng.

Đại ca, ngươi đã đặt vé đi Tây Thiên rồi hả?

Chợt nghĩ ra cái gì đó, mắt nàng sáng lên.

Đồng Mẫn Mẫn bơi bơi đạp vịt trong không trung, chụp lấy hai vai Đồng Du ngồi tọt vào lòng hắn, thở ra một hơi nhẹ nhõm. Mừng quá, có tấm đệm thịt này thì không lo chết yểu nữa rồi, hì hì!

Đồng Du lấy ngón tay gõ Cóc cóc lên đầu nàng, nhướng mày nhìn nàng ngước lên cười tươi rói nói với hắn.

"Con trai ngoan, cái này gọi là hi sinh đời con củng cố đời mẹ đóa! Bài vị của con mẹ sẽ ghi hai chữ Trung Hiếu thiệt là to, đủ để con từ suối vàng nhìn lên cũng phải thấy tự hào!"

Đồng Du trợn mắt.

Hắn nghĩ lại rồi, dù chỉ một giây hắn cũng phải sống lâu hơn con bé này!

Vì thế, trên không trung diễn ra một màn cực kì phiêu.

Đồng Mẫn Mẫn và Đồng Du loạn đả nhau. Đồng Mẫn Mẫn thì một hai sống chết bám dính vào người Đồng Du, đeo còn hơn là đỉa đeo, nhất quyết không chịu chui ra. Đồng Du thì ra sức đẩy đầu nàng, bóp mũi cù lét nhớ chiêu gì là đem ra xài chiêu đó, thế mà vẫn chẳng làm gì được nàng mới đau.

Tức giận, Đồng Du liền ôm Đồng Mẫn Mẫn lật người, hắn trên còn nàng dưới, rơi xuống một phát là nàng lãnh trọn.

Được lắm!

Đồng Mẫn Mẫn nghiếng răng, cong chân thúc một cú vào bụng Đồng Du. Thấy hắn ăn đau nhăn mặt, nàng liền chộp thời cơ lập tức trở người.

Ngồi trên người Đồng Du, Đồng Mẫn Mẫn giương môi mỉm cười cực độ gian trá, còn vỗ vỗ vào má hắn.

"Ngoan ngoãn an phận mà làm đệm lót mông cho mẹ đi con, hô hô!"

Trán Đồng Du bạo gân xanh, đưa tay véo hông nàng một cái. Đồng Mẫn Mẫn ré lên, đau đến chảy nước mắt. Đồng Du liền kéo nàng rơi xuống, nhếch môi.

"Thật khâm phục, ban ngày mà cũng nằm mộng cho được! Muốn mơ thì đợi đến tối hẵng mơ tiếp nhé!"

Đồng Mẫn Mẫn tức đến nổ não, nắm cổ áo Đồng Du gào lên:

"Thằng con bất hiếu, chuyến này ta với ngươi xuống Âm Phủ thăm cha ngươi luôn một lượt!!"

Cứ thử xem!

Tiếng ai đó khinh thường hừ lạnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!