Chương 22: Đêm thất tịch ngắm ánh trăng rơi

Ánh trăng lành lạnh toả ra muôn ngàn tia sáng bạc, giữa toà cung điện nguy nga tráng lệ, gieo xuống quầng sáng lung linh rạng ngời thánh khiết.

Lướt qua dãy hành lang u mịch, thấp thoáng như nghe thấy tiếng lá cây xì xào vọng động. Gió đùa nghịch cuốn đèn lồng rực đỏ xuôi về một hướng, đi hết con đường, mái đình dần hiện ra.

Băng qua cây cầu độc nhất quanh quanh uốn lượn trên mặt hồ, chuồn chuồn dẫn lối đưa bước chân dạo chơi đến đình viện, mà ở đó, một bóng người đã đứng tự bao giờ. Bạch y tao nhã theo gió nhẹ phiêu động, nam tử ngẩng đầu, bóng lưng cô tịch như hoà vào sắc trắng ánh trăng.

Bao quanh đình viện bốn bề đều là nước, lá sen bông trắng linh diệu toả sáng nở trong đêm. Vài chú đom đóm nhấp nháy ánh đèn bay lượn trên mặt nước, điểm lên ánh sáng vàng nho nhỏ không ngừng chớp động, đẹp khôn sao tả.

Cảnh đêm tuyệt mỹ, người như mộng.

Nâng ly rượu nồng, đêm nay say cùng trăng.

Minh Đức ca!

Nữ nhân khẽ kêu một tiếng, như sợ quấy nhiễu đến nam tử mà hạ thấp giọng gọi y. Nghe thấy, nam tử hơi nghiêng người nhìn lại, một khắc đó, tim của nữ nhân tưởng như ngừng đập.

Lọn tóc mềm nhẹ buông lơi trước vạt áo, ba ngàn sợi ngân ti được buột gọn gàng bằng dây lụa quá nửa mái đầu. Ánh trăng trong vắt yên bình rơi xuống gương mặt tuấn mỹ ưu nhã của người nọ, bao bọc trong vô hạn ôn nhu.

Nâng lên khoé môi, Uy Minh Đức mỉm cười nhìn nữ nhân thất thần.

"Hiên Viên công chúa, nàng đến tìm ta là có việc?"

Nghe thấy y hỏi, nữ nhân mới giật mình sực tỉnh, hai gò má ửng đỏ, bối rối nói.

"Nha, cũng không phải việc gì quan trọng. Chẳng qua ta chỉ muốn, chỉ muốn.." rủ ca xuống nhân giới chơi lễ hội hoa đăng cùng ta!

Lời đã đến miệng, nhưng không sao nói ra được cứ ứ nghẹn vào trong. Nữ nhân túng quẫn, bức bách không biết phải làm thế nào cho phải.

Nàng đường đường là Tam công chúa thiên giới

- Con gái của Ngọc Hoàng đại đế

- Hiên Viên Như Mộng. Nổi tiếng mạnh mẽ, nổi tiếng ngổ ngược, hô mây gọi gió có xá chi. Ngoại trừ mẫu hậu nương nương ra, ai nàng cũng không sợ, liền ngay cả phụ hoàng thống lĩnh tam vạn đại quân của tiên giới, cũng không.

Đến Thái Thượng lão quân và Thái Ất chân nhân, nàng còn dám nhổ râu trêu trọc nữa là.

Nhưng không biết vì cớ gì, hễ cứ đứng trước mặt người này là nàng lại không sao vực dậy nổi uy thế ngày thường được, trong mắt người nọ nàng cảm thấy mình thật nhỏ bé, vô cùng nhỏ bé đến đáng thương.

Cũng phải thôi, dù gì thì người ta cũng là Thiên Tiên đại nhân cơ mà. Quyền cao chức trọng, được mọi người tôn kính, so với một người chỉ biết gây chuyện quậy phá như nàng, thân phận và địa vị hoàn toàn khác biệt.

"Chỉ muốn làm gì cơ, Hiên Viên công chúa?"

Uy Minh Đức thấy nàng ấp úng một hồi rồi im bặt, liền nhẹ giọng hỏi lại nàng.

Nàng ngẩng đầu, hơi nhíu mày, vẻ mặt không vui.

"Minh Đức ca, muội đã nói huynh đừng gọi muội là Hiên Viên công chúa, nghe thật xa cách. Bảo muội là Như Mộng, Như Mộng thôi được không huynh?" Nàng uyển chuyển nói, gần giống như là làm nũng mà cầu xin y.

Uy Minh Đức cũng tuỳ ý nàng, cười nói:

"Được rồi, Như Mộng, nàng rốt cuộc là muốn ta làm gì?"

Nghe y gọi tên mình, lại còn dùng chất giọng mê người đó mà gọi, mặt của Hiên Viên Như Mộng không khỏi phát sốt một trận.

Nàng đảo mắt, không dám trực diện nhìn y, lắp bắp nói không trọn vẹn câu từ.

"Ta.. Chỉ là ta.. Ta muốn.." Cố lên, mình làm được mà. Chỉ là lên tiếng mở miệng mời huynh ấy đi hội thôi, có gì khó đâu chứ.

Hiên Viên Như Mộng ơi là Hiên Viên Như Mộng, mau nói, mau nói đi..

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!