Thiên giới một ngàn năm trước
- Đại chiến Tiên Ma.
Giữa chiến trường khốc liệt, hai nam nhân ngạo nghễ đứng đối diện nhau. Một trắng một đen, một tiên một ma. Mũi kiếm khẽ chạm đất, hơi nghiêng một chút phản chiếu tia sáng lạnh lên mặt loan đao. Gió phất khởi, khơi dậy vị oi nồng của bầu không khí đầy ngột ngạt.
Một đầu tóc đen nhẹ tung bay, giọng của nam nhân trở nên thâm trầm khó lường.
"Ngươi rốt cuộc vẫn không biết cái gì là yêu, vẫn luôn không ngừng làm tổn thương nàng."
Trước mặt hắn là nam tử được toàn tiên giới tôn sùng kính phục, tay y phủng bốn mảnh loan đao, lưỡi đao bán nguyệt dạ sáng như vầng trăng trên trời, khẽ nhấp nháy kéo một đường chớp bạc vòng cung.
Ba ngàn sợi ngân ti ẩn ẩn phiêu động, sắc mặt nam tử như cũ không có gì thay đổi, lạnh nhạt mà nhìn hắn.
"Ngươi nghĩ, ngươi có tư cách để chất vấn ta sao? Đừng quên, chính ngươi là người đã từ bỏ nàng trước." Một dòng chỉ đỏ theo khoé môi chảy dọc xuống, nam tử bình thản đưa tay vuốt nhẹ môi mình, lau đi vệt máu.
Trận chiến này kéo dài cũng gần ba trăm năm rồi, hai người đánh tới đánh lui, không ai chiếm được tiện nghi của ai, lưỡng bại câu thương, tổn hại nặng nề. Nam tử hít vào một hơi, đã đến lúc nên đặt dấu kết cho trận chiến phi nghĩa này.
Quang ba trong đáy mắt chợt loé, nam tử hệt như cuồng phong bão táp lao thẳng vào hắn. Ánh kiếm nháy lên những đường cong sáng lạnh, hắn híp mắt, nghênh đón từng trận đòn mãnh lực của y.
Đôi mắt liễm sáng, từng lời y nói so với thần khí trên tay còn muốn sắc bén hơn vài phần. Binh khí chỉ có thể đả thương trên thân thể, nhưng những lời của y thì bén nhọn tựa như cứa vào tận sâu trong thâm tâm.
"Phi Thiên Duyệt, là ngươi phụ nàng!"
".. Du nhi? Du nhi? Ngươi tỉnh chưa hả?"
Bên tai truyền tới từng tiếng gọi dồn dập, hai má cũng cảm thấy đau ran rát, hắn hơi nhíu mày, không tình nguyện mở mắt ra.
Bầu trời buông những tia nắng cuối cùng trong ngày, rơi xuống người nàng, tạo thành quần sáng đẹp đẽ chói mắt. Hắn nhất thời không nhìn rõ mặt nàng, nâng tay che mắt, bóng dáng nhỏ nhắn với nụ cười trên môi dần hiện ra.
Thấy hắn tỉnh, Đồng Mẫn Mẫn vui vẻ nói:
"Ngươi rốt cuộc cũng tỉnh rồi, làm ta thật lo, dưng không lại lăn đùng ra ngất, kêu thế nào cũng không chịu tỉnh."
Vất vả lắm mới đem được nước về cho hắn, vừa tới nơi thì thấy hắn ôm đầu ngã ra nằm ngay đơ. Nàng hốt hoảng vội chạy tới đỡ lấy hắn, kêu mỏi cả miệng vẫn chẳng đổi lấy được một phản ứng nào.
Trong lúc bấn loạn nàng liền cho hắn vài bạt tai, nghĩ dùng vũ lực là có thể giải quyết được vấn đề, ai ngờ hắn vẫn nằm im re không nhúc nhích, chỉ có hai má là sưng phồng cả lên. (Này gọi là nhân hoạn mà ra tay đánh người ^.^)
Đưa tay đỡ lấy đầu mình, mày hắn nhíu chặt, có hơi khó khăn hồi tưởng lại những gì hắn vừa thấy trong mộng, nhưng chưa kịp nghĩ thì đã bị giọng nói sang sảng của Đồng Mẫn Mẫn đánh cho tan tành.
Nhìn thấy sắc mặt hơi tái của hắn, Đồng Mẫn Mẫn quan tâm lo lắng hỏi.
"Du nhi, ngươi không bị làm sao chứ? Nói cái gì đi cho mẹ an tâm nào, sao cứ thừ mặt ra như người sắp chết thế kia? Ngoan, mở miệng. Ba hay má đều được, gọi một tiếng cho mẹ biết là con vẫn ổn xem nào!"
Im miệng.
Nam nhân trừng nàng, đang đau đầu mà gặp cái miệng liên thanh của nàng thì chắc là điên mất.
Đồng Mẫn Mẫn rộ lên:
"Ồ, vẫn còn sức để tức giận tức chứng tỏ là con không sao, mẹ đã thấy yên tâm hơn rồi."
Nàng vuốt ngực.
May quá, còn tưởng là cục đá ban nãy nàng chọi hắn đến vừa mất trí vừa mất luôn cả ngôn ngữ luôn chứ.
"Con tỉnh rồi thì chúng ta cũng nên đi thôi." Đồng Mẫn Mẫn tự mình đứng dậy, phủi phủi bụi quanh người.
Đi đâu? Hắn đạm nhạt hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!