Chương 19: Lần đầu gặp mặt, gọi mẹ đi con

Nước theo khe suối chảy róc rách thật êm tai, gió dịu nhẹ đưa những tia nắng vàng buông lơi trên cành lá ngọc diệp. Đi sâu vào trong, mở ra tầng tầng lớp lớp lá non xanh mơn mởn, cảnh tượng tuyệt mỹ của núi rừng bao la hùng vĩ dần hiện ra, đẹp đến mức khiến lòng người choáng ngợp.

Thác nước cao sừng sững trải dài từ bắc sang nam đổ mạnh vào lòng hồ, giữa hồ lại là vô vàn những kì quan mà thiên nhiên đã dùng chất liệu đá để tạo nên.

Vòng cung nối liền quanh bờ hồ là những táng đào trăm năm tuổi tuyệt đẹp, quả thật chỉ dùng một lời tán thưởng

"Tiên cảnh chốn nhân gian" thôi là chưa đủ.

Từ đằng xa thấp thoáng một bóng người đi tới, bước chân có hơi lảo đảo xiêu vẹo. Soi ống kính lại gần một chút. À, thì ra đó là nữ chính nhà chúng ta.

Đồng Mẫn Mẫn thất tha thất thiểu, cả người đầy bụi bẩn, vừa đi vừa xoa xoa mấy cục u trên đầu, phẫn nộ nghĩ. Mụ tú bà đáng ghét, nhắm cũng thật chuẩn, chọi phát nào là trúng phát đó, không sinh vào thời đại của nàng đi thi Olympic toàn năng thật quá uổng.

Càng nghĩ càng thấy tức, nàng rốt cuộc là đã làm nên tội tình gì mà để bị người ta đuổi chạy bán sống bán chết như vậy? Sư phụ thì bị con rồng hẹp hòi đó bắt, tuy không biết có thật như lời nó nói là sẽ đem y đi hấp bánh bao hay không, nhưng an nguy quả thật không thể xem thường.

Mà giờ là lúc để lo lắng cho người khác sao? Tự nhìn bản thân mình một chút, hình như, nàng cũng không khá hơn là bao, cũng đang phải chạy nợ đây nè.

Một đường cắm đầu cắm cổ chạy, bất tri bất giác lại lạc tới nơi này. Đồng Mẫn Mẫn ngước nhìn bầu trời cao rộng trong xanh, không khỏi thở ra một hơi. Sư phụ ơi, người đi rồi lấy ai nuôi con bây giờ? (Sở Hoài Thu khóc:

"Đồ đệ thật có hiếu dễ sợ!" T^T--)

Đồng Mẫn Mẫn bĩu môi, đi đến gần hồ ngồi xuống.

Sóng gợn lăn tăn lấp lánh những tia nắng óng ả, đào hoa theo gió nhẹ phiêu bay, Đồng Mẫn Mẫn nhìn có điểm ngây người, bấy giờ mới chú ý tới nơi này có bao nhiêu tuyệt hảo. Nàng chồm người nhìn xuống, nước có vẻ hơi sâu nhưng được cái trong xanh, vừa nhìn qua đã biết có bao nhiêu mát lành.

Đồng Mẫn Mẫn. Cá ở đây có lẽ cũng sẽ ngon không kém phần!! (Nước miếng chảy dài.)

Lại một câu, có thực mới vực được đạo. Nãy giờ bị dí chạy khiến nàng đói lả người, trước lấp đầy cái bụng đã rồi mới nghĩ cách cứu sư phụ sau. (Đưa tay quẹt quẹt nước miếng.)

Đồng Mẫn Mẫn leo lên bờ đá ngóng xuống, vừa thấy mặt nước động một cái là nhanh tay chọi đá xuống liền, chỉ tiếc là chưa thấy có con cá nào nổi lên. Nàng nghĩ nghĩ, có lẽ phải tìm tảng đá khác bự hơn mới được, chứ mấy cục đá cỏn con này không ăn thua gì với bọn cá ranh ma đó.

Nghĩ là làm, nàng đi xuống khiêng hòn đá bằng với kích cỡ hòn đã làm Thần Long u đầu ban nãy, đi lên tiếp tục canh me lũ cá.

Kì này mặt nước động còn mạnh hơn mấy lần trước cộng lại, Đồng Mẫn Mẫn vui mừng thầm nghĩ. Con cá này chắc phải lớn dữ lắm, đủ để cho nàng đánh chén no căng bụng chứ chẳng đùa.

Không do dự, nàng thẳng tay ném hòn đá xuống mặt nước đang dao động, hớn hở tung hô.

"Mày hả bưởi, chết chưa con!!"

Ừ thì chết thật, nhưng không phải là cá đâu nàng ơi!

Đồng Mẫn Mẫn chăm chú nhìn xuống mặt nước, chờ đợi bữa ăn xế tự động nổi lên. Không phụ sự kì vọng của nàng, chưa đến một phút sau đó một vật liền trồi lên, chỉ có điều..

Mắt Đồng Mẫn Mẫn từ từ mở căng ra, miệng há hốc đủ để nhét cả một quả trứng ngỗng vào, ngạc nhiên đến đơ người. Bên dưới hồ, bóng đen dần hiện ra, một đầu tóc như tơ tan mản trong mặt nước.

Đồng Mẫn Mẫn..

"Hà.. Má ơi hà bá hiện thân!!!"

Đồng Mẫn Mẫn kinh đảm khóc thét, nhảy tán loạn nhanh chân phóng ra khỏi tảng đá vụt lao đi, vừa chạy vừa oán. Số nàng rốt cuộc là đen đủi kiểu gì, câu cá lại câu ra hà bá. Má ơi, cứu con với!!!

Chạy được một hồi thấy đằng sau im ắng lạ thường, Đồng Mẫn Mẫn không khỏi thắc mắc quay đầu nhìn lại. Phía sau không có ai đuổi theo nàng, mọi thứ vẫn hệt như khi nàng đến trừ việc nàng bỏ chạy trối chết.

Rầm!!

Sao bay đầy mặt, Đồng Mẫn Mẫn đâm sầm vào thân cây, nằm thẳng cẳng trên đất. Ác, hôm nay đúng là bị sao quả tạ chiếu thật rồi!

Đồng Mẫn Mẫn khóc không ra nước mắt ngồi dậy, xoa xoa cái đầu sưng vù của nàng. Hức, vậy là đủ hai cái sừng bò!

Tạm thời đặt nỗi đau sang bên, trước suy xét tình hình cấp bách này đi đã. Vừa rồi là nàng nhìn lầm sao, nếu không thì tại sao hà bá lại không đuổi theo nàng? Hay là do nàng đói quá nên mắt bị quáng gà chăng?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!