Chương 11: Ta là chú sâu con

Dốc cao bình trút xuống giọt nước cuối cùng, Đồng Mẫn Mẫn và Sở Hoài Thu thè ra hai cái lưỡi tranh nhau nước. Lắc lắc lắc, hết nước rồi?!?

Ném cái bình trong tay đi, Đồng Mẫn Mẫn nằm vật ra ven đường. Tay chân duỗi thẳng tạo thành hình chữ đại, không có một chút nào hình tượng yểu điệu thục nữ, thay vào đó là phong cách bụi đời của cái bang võ hiệp. Đây trời là mùng, đất là chiếu, bốn bể đều là nhà của ta!

"Sư phụ, rốt cuộc là chúng ta đang đi đâu?" Đồng Mẫn Mẫn uể oải rên rỉ, đi nữa chắc nàng chết mất.

Sở Hoài Thu liếc xéo nàng. Con gái con đứa gì mà chẳng ý tứ gì hết, cứ bạ đâu cũng nằm.

Nói vậy chứ, Sở Hoài Thu cũng đặt mông ngồi bệt xuống đất.

"Ta không biết. Là con đòi đi đường núi ngắm cảnh mà, quên rồi sao? Còn than vãn gì nữa."

Cái giề!?

Đồng Mẫn Mẫn không dám tin ngồi bật dậy, oán thanh:"Trời, sao sư phụ không chịu nói sớm! Làm bữa giờ con cứ nghĩ là sư phụ dẫn con đi du lịch không à!" Báo hại nàng còn tưởng, là y sẽ đưa nàng đến chỗ có bí kíp truyền thừa nào nữa chứ. Nàng là muốn một bước lên mây nha!

Quen biết nàng bao lâu nay, Sở Hoài Thu dư sức đoán được trong đầu nàng là đang nghĩ gì. Cũng lười phản bác, tỏ thái độ rành rành như ném vào mặt Đồng Mẫn Mẫn một câu:"Cứ ở đó mà mơ tiếp đi!" Làm nàng tức ói máu.

Từ ngày rời thôn Yên Cố cũng gần cả tháng nay rồi, lương thực dự trữ trong túi vải đều đã dùng hết. Tuy không cần như người thường bữa nào cũng phải ăn, nhưng ăn quen rồi bỏ bữa lại là một chuyện khác, bụng lúc nào cũng thấy trống trải.

Sở Hoài Thu đăm chiêu nhìn Đồng Mẫn Mẫn tiu nghỉu, rầu rĩ vỗ vỗ bụng. Y có chuyện cần phải làm cho rõ.

"Mẫn Mẫn, con còn nhớ làm thế nào mà có được Bích Hàn kiếm không?" Sở Hoài Thu hỏi.

Đem giết được rết tinh, hai thầy trò đã mệt phờ râu, còn hơi sức đâu mà quản chuyện Bích Hàn kiếm là như thế nào xuất hiện, đến khi nhìn lại thì nó đã biến mất, tìm kiếm xung quanh cũng chẳng thấy đâu. Nếu như không phải xác của rết tinh bị xẻ đôi vẫn còn nằm ở đó, Sở Hoài Thu và Đồng Mẫn Mẫn thật hoài nghi hai người phải chăng là đang nằm mộng, một giấc mộng kinh khủng và nhớp nháp. (Do bị chất nhầy của rết tinh bám vào người lúc chém chết nó.

Này là hai người đưa nguyên bản mặt ra hứng luôn ^^)

Nghe Sở Hoài Thu nhắc, Đồng Mẫn Mẫn mới nhớ ra việc này. Đúng ha, làm sao mà nàng có được nó vậy ta?

Đồng Mẫn Mẫn nghĩ nghĩ, nhớ lại tình huống khẩn cấp khi đó. Lúc tận mắt nhìn thấy Sở Hoài Thu có nguy cơ bị rết tinh ăn thịt thì nàng đã rất tức giận, cảm giác bất lực không thể làm gì khiến nàng tự căm hận chính bản thân mình. Phải chăng là tiềm thức của nàng đã kêu gọi nó, kêu gọi thứ sức mạnh có thể giúp nàng chiến đấu chống lại rết tinh.

"Con cũng không biết nữa." Đồng Mẫn Mẫn nói:"Chỉ là khi đó, con rất sợ phải mất đi sư phụ."

"Mẫn Mẫn." Sở Hoài Thu nhẹ gọi. Biết được nàng thật sự quan tâm y khiến y rất vui, cũng bỏ qua không làm khó nàng nữa.

Sở Hoài Thu vỗ đầu Đồng Mẫn Mẫn rồi đứng lên, ngước nhìn đường chân trời sẫm màu quay lại nói với nàng.

"Cũng không còn sớm nữa, chúng ta nhanh đi. Biết đâu may mắn gặp được nhà dân nào đó, cũng có thể xin vào tá túc một đêm."

"Lại phải đi nữa ạ?" Đồng Mẫn Mẫn la lên oai oái. Thật muốn nằm ăn vạ ở chỗ này!

Sở Hoài Thu kéo tay Đồng Mẫn Mẫn dậy, giúp nàng phủi bụi quanh người, nói:"Đi thôi, tiểu quỷ lười biếng!"

"Dạ." Đồng Mẫn Mẫn xìu xìu đáp, vẻ mặt rất chi là không tình nguyện. Đợi Sở Hoài Thu đi cách nàng vài bước, Đồng Mẫn Mẫn liền che miệng cười gian, lấy đà nhảy cẫng lên lưng y. Sở Hoài Thu theo bản năng đưa tay chụp người phía sau lại, vừa muốn mở miệng mắng, liền thấy nàng vòng tay ôm lấy cổ y, cười hì hì:"Sư phụ, người cõng con đi nha!"

Cõng hay không cõng ngươi cũng trèo lên rồi, còn nói gì nữa! Nghĩ vậy nhưng Sở Hoài Thu cũng không bảo nàng đi xuống hay đại loại, chỉ nói:"Bám cho chắc!" rồi đi.

Đồng Mẫn Mẫn vui vẻ cọ cọ vào gáy y, cười meo meo như mèo trộm được mỡ, nói:"Sư phụ là tốt nhất!" rồi thì ngủ lúc nào không hay.

Liếc nhìn bé con say ngủ trên lưng, Sở Hoài Thu hơi xốc nàng lên, giữ vững người tránh làm phiền mộng đẹp của ai đó. Cước bộ thong dong từ tốn, bên môi nhẹ kéo ra nụ cười.

Quả thật như lời Sở Hoài Thu nói, trời rất nhanh đã tối, trăng treo cao đầu ngọn. Đồng Mẫn Mẫn chập chờn tỉnh dậy.

Kì quái! Sao cứ có cảm giác máu đang dồn lên não vậy ta? Đây là đâu, sao mọi thứ đều tối đen như mực? Ta vẫn còn tại thế, hay đã thăng thiên bay về miền đất hứa?

Hàng loạt câu hỏi đổ dồn, Đồng Mẫn Mẫn lắc đầu muốn tìm về tỉnh táo. Cảm giác đung đưa, lắc lư này thật khiến nàng buồn nôn. Khoan đã, đung đưa lắc lư???

Mắt dần thích nghi với bóng tối, trăng mờ sáng ngoài khung cửa chiếu vào căn phòng có vẻ hơi cũ kĩ, loáng thoáng còn nghe được tiếng "Cọt kẹt" bên tai. Đồng Mẫn Mẫn bấy giờ đã định hình được mọi thứ xung quanh, cũng thấy rất rõ tình thế hiện tại của mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!