Chương 7: (Vô Đề)

7.

Hắn đưa cho ta mấy quyển sách trắng, bảo ta mang về nhà sao chép. Ta nhìn đống giấy nháp vương vãi bên cạnh, tiện tay gom vài tờ mang đi.

Số ngân tiền cuối cùng của Dư Thập Cửu cũng đã  bị tiêu hết. Ta dùng để mua bút, mực, giấy và nghiên.

Ta vỗ n.g.ự. c  nói:

"Thập Cửu, từ nay về sau, ta che chở cho ngươi! Đợi ta sao chép sách xong sẽ mua bánh hạt dẻ cho ngươi ăn!"

Trên đường hắn cõng ta về, bước đi  mạnh mẽ hơn ngày thường.

Từ khi có việc sao chép sách, cuộc sống của ta bỗng trở nên bận rộn hơn hẳn.

Khi Dư Thập Cửu làm ruộng, ta chép sách.

Khi Dư Thập Cửu nấu cơm, ta chép sách.

Khi Dư Thập Cửu giặt y phục, ta chép sách.

Khi Dư Thập Cửu nấu nước tắm cho ta, ta …

Ừm, ta thì dùng mấy tờ giấy nháp kia để viết thư cho phụ mẫu và huynh trưởng. Gọi là thư, kỳ thực cũng chỉ là đôi ba lời kể lể chuyện nhà, nhất là kể xem ta ăn gì.

Ta dùng chỉ khâu lại đống giấy ấy, còn đặt cho quyển sách một cái tên: Tường Dã Bảo Giám.

Chờ đến lúc biết địa chỉ của họ, ta sẽ gửi trọn quyển ấy đi. Phụ thân từng nói, dẫu gặp chuyện gì, cũng phải ăn no ngủ kỹ. Nhìn vào quyển này, ắt hẳn họ sẽ biết ta sống không tệ.

Lại mấy hôm trôi qua, lão học sĩ  phải vào trấn đưa sách. Ta đưa bản sách đã chép xong nhờ hắn mang đi.

Nào ngờ đến tối, ta tìm mãi mà chẳng thấy Tường Dã Bảo Giám đâu. Lo đến phát cuồng, nửa đêm lật tung cả căn nhà vốn đã chẳng có gì của Dư Thập Cửu lên.

Hắn bất lực nói:

"Tổ tông à, nửa đêm nửa hôm ngươi phát điên gì thế? Ngươi có món gì mà lọt vào đáy rương của ta được?"

Dưới đáy rương hắn là một thanh đại đao.

Lấp loáng ánh thép. Dọa ta lùi mấy bước liền.

Ta bật khóc nức nở: Thư nhà ta mất rồi!

Đúng lúc ấy, bên ngoài có tiếng gõ cửa, là giọng đầy kích động của tiểu lão hộc sĩ.

"Thập Cửu! Tiểu nha đầu! Quyển Tường Dã Bảo Giám này là của hai người sao? Cớ gì một quyển thực phổ lại đặt cái tên phong tình đến thế! Quyển này giờ đang làm mưa làm gió ở thư cục! Về sau ngươi chỉ cần sao chép quyển này giao cho chưởng quầy là được! Họ nói sẽ tăng thù lao!"

Tên này mà phong tình ở chỗ nào? Ta không phục, bèn hỏi.

Lão học sĩ cười ha hả:

"Trong thư cục, trừ sách khảo thí thì chỉ có tiểu thuyết phong tình là bán chạy. Ngươi đặt tên thế này, nhìn qua chẳng khác gì tiểu thuyết phong tình. Hơn nữa…"

Hơn nữa thế nào?

Hắn lật trang, tìm đến một đoạn rồi đọc lớn:

"Phụ mẫu huynh trưởng, hôm nay ta ăn đậu phụ trộn hành. Đậu phụ do quả phụ đầu thôn làm, người người đều bảo đậu ấy mềm mượt tựa gương mặt nàng. Nhưng ta chẳng nghĩ vậy, ta thấy nó giống cái m.ô.n. g trắng bóc mà ta thấy giữa đêm ở bờ ruộng hơn."

Ta gãi đầu, nhìn đông nhìn tây không nói gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!