3.
Dư Thập Cửu vội kéo tay áo ta.
"Tiểu thư ơi, không được thì ta ăn cái khác, đừng đôi co với hắn làm gì."
Ta đứng chắn trước thân hình to lớn của Dư Thập Cửu, lén nói nhỏ với hắn:
"Thập Cửu, đừng sợ. Phụ thân ta là ngự sử đấy. Trong vòng giao tiếp của các quý nữ ở kinh thành, ta cãi nhau chưa từng thua ai đâu."
Dư Thập Cửu nghe vậy ngẩn ra một chút, rồi bật cười khẽ:
Ừ, không sợ.
Hắn bước lên vài bước, chắn trước mặt lão chưởng quầy.
Không ngờ lão chưởng quầy kia chẳng giận dữ, trái lại còn cung kính đưa cho ta một miếng bánh hạt dẻ:
"Vậy cô nương nếm thử xem, bánh nhà ta có khác gì không?"
Ta khẽ cắn một miếng bánh. Hương vị ngọt thơm quen thuộc lan tỏa khắp miệng, chỉ một miếng nhỏ thôi mà đã khiến ta thòm thèm không thôi. Ta ba miếng hết bánh, còn cảm thấy chưa đã miệng.
Ta kinh ngạc vui mừng:
"Tiệm của ông tuy là bắt chước tên người ta, nhưng vị bánh thì chẳng kém chút nào. Thậm chí còn ngọt vừa miệng, không gắt, ngày thường ta chỉ ăn hai miếng là ngấy, hôm nay lại thấy ăn thêm vài miếng cũng được."
Chưởng quầy nghe vậy cười tươi rói:
"Bánh hạt dẻ này ta bán không đắt đâu, chỉ trăm văn một cân thôi, cô nương muốn mua ít đem về không?"
Ta gật đầu, trăm văn thực sự chẳng đáng gì, ngày thường bánh ta ăn ít cũng phải mấy lạng bạc.
Nào ngờ Dư Thập Cửu ghé tai ta, mặt mày có chút khó xử:
"Tiểu tổ tông, ta chỉ còn hơn hai trăm văn thôi…"
Hơn hai trăm văn? Ta biết hắn nghèo, nhưng không ngờ lại nghèo đến mức này. Ta đành tiếc nuối nói:
"Vậy chỉ mua hai cân thôi, chắc đủ ăn mấy ngày."
Hắn nghiến răng:
"Thôi được rồi, vẫn là trẻ con mà… Chưởng quầy, hai cân!"
Rồi hắn moi trong n.g.ự. c ra hai trăm văn, đếm tới đếm lui mấy lượt, mới đưa cho chưởng quầy.
Chưởng quầy cười tươi:
"Cô nương nói chuyện dễ nghe, ta tặng thêm hai miếng nữa. Lần sau lại đến nhé!"
Sau khi mua xong bánh hạt dẻ, chúng ta lại dạo thêm một vòng chợ. Cho đến khi tiền trong tay hắn sạch bách. Mặt hắn đen như than:
"Tiểu tổ tông, cô chẳng để lại cho ta một xu nào hết… Không thể mua nữa. Còn mấy đồng lẻ cuối, ta đi mua cái đèn lồng, không thì lát nữa về phải mò mẫm trong bóng tối."
Mua xong đèn lồng, hắn lại cõng ta về.
Lưng hắn rộng lớn, bước đi rất vững, có điều đống cơ bắp cuồn cuộn kia hơi cứng, khiến ta cấn cả người.
Ta tay cầm đèn lồng, tay kia ôm hộp bánh hạt dẻ, đói bụng thì bốc một miếng bỏ vào miệng. Ăn tới mức vụn bánh rơi đầy đầu hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!