14.
Tờ giấy ấy vốn chẳng đáng tiền, không biết đã được mân mê bao nhiêu lần, đến nỗi ta nhìn thôi cũng thấy nó mỏng đi một tầng.
Hừ, vẫn là tiểu thư ta viết chữ đẹp nhất!
Huynh trưởng đi một lần, vậy mà mấy tháng không thấy trở về. Ngày tháng cứ thế lặng lẽ trôi qua. Cho đến một hôm, làng xóm náo nhiệt vang vang tiếng trống chiêng.
"Lão gia trúng cử nhân về rồi!"
"Dư Diễn thi đậu cử nhân rồi!"
Ta kéo Dư Thập Cửu ra cửa xem náo nhiệt. Lão học sĩ lùn đang ngồi trên lưng ngựa cao to, nghênh ngang được rước quanh thôn!
Hắn phong quang vô hạn, đến trước cửa nhà mình thì xuống ngựa. Phụ mẫu hắn đã già yếu, thê tử tóc cũng điểm sương.
Lão học sĩ đi một vòng, cuối cùng dừng lại trước mặt ta, toan quỳ lạy thật sâu. Dư Thập Cửu vội đỡ dậy:
"Nàng còn nhỏ, không chịu nổi đại lễ này."
Lão học sĩ nháy mắt cười với ta:
"Chịu nổi, chịu nổi! Cuốn sách ấy thật sự trúng đề thi! Trong trường thi ta như được thần trợ giúp, bút lực như suối tuôn! Nay ta đã là cử nhân, không chừng vài hôm nữa sẽ có chức đấy! Năm sau đầu xuân lại có kỳ thi Hội, ta còn phải đi thử một phen nữa!"
Ta cũng vội chúc mừng:
"Chắc chắn đậu! Nhìn lão là biết tướng mạo người đỗ cao rồi!"
Lão học sĩ vái chào, vừa cười khoái trá.
Chưởng quầy tiệm bánh tìm đến ta. Hắn nói:
"Cô nương có nguyện ý trông nom tiệm này không? Ta và người thân định trở lại kinh thành mở cửa hàng, nhưng nơi đây cần người coi sóc."
Huynh trưởng trước khi đi đã dúi cho ta ít bạc, ta lại tự tích cóp được chút đỉnh. Ta đưa hắn hai mươi lượng bạc xem như góp vốn.
Cửa tiệm từ nay là của hai người chúng ta, mỗi bên một nửa. Hắn truyền cho ta công thức làm bánh Đào Tô, cả cách nướng sao cho vừa lửa.
Hắn còn để lại mấy vị đồ đệ, dặn ta:
"Có vài vị nguyên liệu bí truyền, ta đã đánh dấu bằng bút đỏ—mấy món ấy cô phải tự tay cho vào, canh lửa cũng nên để cô quyết."
Ta đáp:
"Ông cứ yên tâm đi, ta sẽ viết thư cho huynh trưởng. Có việc gì cứ tìm huynh ấy là được."
Chưởng quầy nhận thư, ánh mắt đầy kiên định lên đường. Lần này, hắn muốn giành lại tất cả những gì sư phụ năm xưa để lại cho hắn!
Khi huynh trưởng viết thư trở lại, đã là. mấy năm sau. Huynh bảo mọi việc đều đã có kết cục, huynh cùng mấy người đường huynh lưu lại triều đình làm việc, phụ mẫu thì cáo lão hồi hương.
Huynh ấy viết:
"Thời gian qua đã xảy ra quá nhiều chuyện. Phụ mẫu nói gần đây muốn đến thăm muội. Ta nói muội ở nơi thôn dã này sống vui vẻ, không chừng bọn họ tới rồi còn phải nhờ vả muội ấy chứ!"
Nói cũng không sai, giờ đây ta đã là người có cửa tiệm rồi. Huynh lại nói:
"Ta gặp được chưởng quầy tiệm bánh mà muội nhắc trong thư, giờ tiệm của hắn ở kinh thành mở lớn vô cùng. Lúc trước ta giúp hắn một lần, nay hễ đến dịp lễ tết là hắn đều gửi đến vài hộp quà bánh Đào Tô—món ngon đến cả kinh thành cũng tranh nhau mua.
Nhờ đó nhà ta nở mày nở mặt trong yến tiệc không ít.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!